RSS
Được tạo bởi Blogger.

Tôi tìm kiếm bóng dáng ấy – Angie

Angie mỉm cười với tôi và đặt tay lên cánh tay phải của tôi. Tôi định kiểm tra lại các số diện với nàng, nhưng không phái trước mọi người. Tôi có một mẩu bút chì trong túi để bổ sung hoặc sửa chữa lại các con số.  Chúng tôi không còn lấy một phút đế tìm hiểu nhau. Chúng tôi dùng nó trong khu vườn đã nhá nhem màn sương xám buổi hoàng hôn. Chúng tôi trò chuyện. Đáng lẽ ra. nàng có thể giải phóng cho tôi bằng một câu: ‘Tới đây anh. ta đi với nhau, cuộc thi đấu hữu nghị xong rồi. Đều đi!”. Tôi sốt ruột nóng lòng muốn nàng kéo tay tôi ra khói nơi này, tôi sẽ nhắm mắt theo nàng. Nàng mím cười với tôi. Tôi hi vọng nàng sẽ nói lên những câu giải thoát. Không may, một bà cao lớn mà gầy guộc, nước da trắng một cách dị thường đến hỏi tôi giờ.

Tiểu Thuyết Tâm Lý

        

        Khi tôi ngoảnh lại thì Angie không còn đó nữa. Khách mời của bữa tiệc cocktail cũng có cái tính trời phú cho là họ dửng dưng như không đối với nhau, di chuyển từ nhóm này qua nhóm khác, bỏ lửng chuyện trò hay nối lại, tùy nghi. Những lời chào: “Lát nữa nhé!” tối nay chỉ là những câu từ biệt. Tôi tìm Angie. Nhưng dáng nàng ẩn hiện trong bóng đêm. Cái trò chơi ánh sáng làm tôi mỏi mệt.

        Tôi muốn giã từ Roy và bạn hữu một cách lịch sự. Tôi mời cả hội: Katharine, Rudy, Rony, Milửeđ và ông chồng già bà ta, dự bữa ăn tối tại nhà hàng Carmel. Họ đã có một chương trình cho hôm sau nhưng họ chấp nhận cuộc “chén quan hà” một cách MU vè. rỏi cũng, cố giữ thể diện bằng một khoán chi tiền nho nhỏ. Với sỗ tiền ít ỏi còn lại, tôi có thể sống mười hai năm nữa tại Hoa Kỳ. Phải tìm một chỗ trọ hèo bài biển. Tôi quyết định tìm lại một khách sạn ở Stanta Cruz mà trước kia tôi đã từng lao động lớn. Lão quản lý khách sạn sợ bị kiểm tra đã cho tôi thôi việc, Khách sạn này xây trên một bờ thành, là một nơi rất được ưa chuộng và tìm đến của giới trung lưu Mỹ.

       Đêm trước hôm ra đi, mệt cả người vì bất mãn, tôi lập lại bảng thống kê những lỗi lầm của minh. Giữa tuổi hai mươi, hăm lăm, tôi đã đi khắp đó dày, theo những chuyến mấy bay thuê riêng ở Luxembourg, ờ Bruxelles. ở Luân Đôn vì là khách quen của những chuyến bay đứng; chờ ở sân bay suốt cả ngày, tôi thực hiện được những chuyến đi chí mất rất ít tiền. Thòi ấy, đáng lẽ tôi hòa mình vào đám người cư trú bát hợp pháp và tạo cho mình một cái “ổ chuột” nào đó thì cũng đã xong rồi. Tôi đã hèn nhát thì ráng mà chịu.

         Alionso chất vali của tôi lên xe. Tôi cho anh ta năm đôla puộc-boa. Roy đứng lên tiễn tôi đi. Kathy. vẫn mặc bộ áo ngủ. cũng ra tiễn. Chúng tôi lại nói với nhau những điều suy nghĩ tốt về nhau. Kathy ôm hôn tôi. Tôi sắp sửa biến đi không đế lại dấu vết gì. Xe lăn bánh, tôi nhìn trong kính chiếu hậu thấy Kathy đang bước thoăn thoắt và ra hiệu cho tôi; cỏ ta còn gửi theo tôi một cái hôn bằng cách thổi vào gan bàn tay. Cô chơi trò thiếu nữ. có lẽ Roy thích như vậy. Tôi cố nén nỗi buồn. Đường đi có nhiều chướng ngại, mé biến không nhìn thấy là từ đâu vì nền bêtông ăn ra phía biển nhiều quá.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: đọc tiểu thuyết online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS