RSS
Được tạo bởi Blogger.

Cách thuyết phục của Angie

-  Eric, anh có muốn nghe tôi nói cho đến cùng không?

-  Thêm chút nữa thì được. Nếu ngán quá thì tôi xuống.

-  Tôi đã có một cuộc hôn nhân vì tình yêu, đó là lần thứ nhất. Hồi đó tôi còn thơ ngây, tôi tin tất cả những lời người ta nói với tôi. Tôi thích tay quán quân quần vợt. Tôi đã lấy anh ấy. Anh ấy bỏ tôi. Sau đó tôi lấy một bác sĩ tâm thần học và người ta đã ám sát anh ấy.

     Anh tài xế vừa nghe chữ “ám sát” bỗng ngẩng đầu lên. Chúng tôi trở thành những con người đáng ngại.

-    Bị ám sát?

-   Ba viên đạn vừa tầm. Hai tên đầy tá ngườiMêhicô tối hôm đó cũng bị giết chết. Nếu tôi ra khỏi nhà sớm hơn nửa giờ thì chính tôi cũng đã cùng chung số phận với họ rồi.


Tiểu thuyết tâm lý



Tôi im lặng. Chúng tôi nhích xe lên từng bước một, bao nhiêu xe cộ đều như bị dính chặt lấy lòngđường dưới những tấm biển quáng cáo ngay trên mép vỉa hè.

-   Anh thấy đó, tất cả những gì tôi dự định đều đã hỏng hết. Tôi càng lý luận thì càng sai lầm trong thực tế. Tôi đã ưa thích anh. Nghĩ về một cuộc hôn nhân không căn cứ trên tình cảm, lúc đầu quá cô hấp dẫn tôi.

-    Tôi thì không.

-   Anh hãy nghe kỹ trước khi phản đối và đừng có mà ngắt lời tôi. Nếu tôi lấy một người xa lạ với môi trường của tôi, như anh, xa lạ với cái chuyện xcăngđan đã làm tâm hồn tôi bại hoại, không từng nghe những chuyện ngồi lê đôi mách, và – đây là yếu tố không nên bỏ qua – một người cùng ngành có thể gia nhập công ty thì tình yêu có thể sẽ đến sau này. Anh rất quyến rũ và trung thực đến dễ sợ. Anh là người dđộc thân, anh yêu nước Mỹ anh muốn định cư ở đây… Sao lại không thử sống một cuộc sốngtrái khoái với đời xem? Chúng ta hi vọng sẽ thành côn,. mười phần trăm. Những kẻ vì yêu mà lấy nhau đã đâu đạt được một tỷ lệ thành công cao hơn.

-  Còn tôi, trong tất cả những chuyện đó, có vai trò gì? Tôi không phải là một đồ vật cho người ta thử xem chịu nóng tốt hay chịu lạnh tốt…

- Eric. tôi tin chắc rằng sau khi đã thử nghiệm Los Angeles, một thời gian đang sống ở châu Phi sẽ lôi cuốn anh thôi. Nếu anh tán thành thì thứ tiến hành từng giai đoạn: Angie. Công ty, Los Angeles, châu Phi.

- Trong công chuyện này, tôi được lợi gì, Angie?

- Được định cư ở Mỹ, một cương vị lãnh đạo trong một công ty nổi tiếng, và có thể một ngày ki, cả tình yêu. Không loại trừ điều đó đâu. ít nhất là đối với tôi.

- Người ta sẽ cho tôi là kẻ đi săn của hồi môn

- Đừng ngại gì về chuyện đó. Anh sẽ không sao đụng đến khoản gia tài của tôi được – nàng bảo, giọng dửng dưng. Tôi sẽ đảm bảo cho anh một địa vị vững vàng, xứng đáng với vị trí chồng của tôi ngay trong Công ty. Nếu hai người không đi đến được tình yêu, thì chúng ta sẽ ly dị. Sau đó anh sẽ tự do, nhưng tự do ở Hoa Kỳ… nếu quả đây là mơ ước của anh! Ngược lại, nếu do một phép lạ mà cuộc thách đố của chúng ta thành, thì chúng ta có thể có con cái và nuôi nàng chúng, trong một thế giới giản dị, gần gũi với thiên nhiên… Cuộc đời trái khoái!… Chỉ cần ở anh một lời hứa duy nhất: đừng bao giờ làm tôi trở thành lô bịch. Hai người đàn ông đã chế giễu tôi, đủ rồi!


Từ khóa tìm kiếm nhiều: những cuốn tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Angie đang đùa giỡn với tôi sao?


      Bằng một cử chỉ sốt ruột, tôi từ chối ly rượu sakê cuối cùng mà cô vũ nữ mặt bự phân mời tôi. Tôi cảm thấy như mình bị nhục mạ. Những câu đùa giỡn của Angie đã đẩy tôi vào tình trạng “người – công cụ”. Tôi giận nàng. Tôi muốn chấm dứt ngay bữa ăn tối.

-    Angie. cô là một đứa trẻ con được nuông chiều, và tôi một kẻ bi quan – trời sinh. Chúng ta đã gặp nhau hoàn toàn do một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đã vô tình có mặt tại đây. Chúng ta hãy là những người bạn tốt. Ngày mai tôi đi.

-    Anh hãy nghe tôi nói đã…

    Con mèo đại hào hoa ấy đang muốn vờn con chuột. Càng ngày tôi càng thấy khó chịu vì cái “ưu thế” của nàng đối với tôi.

-    Anh đâu phải có mặt tại đây vì tình cờ, Eric! Anh đã muốn gặp lại tôi, đã mấy lần gọi… có một lý do.

-    Đúng, tôi thì quá rỗi rãi, cô thì quá đẹp; cô biểu hiện cho một ràng buộc mới với nước Mỹ chỉ thế thôi.

rượu sakê



     Người ta mang phiếu tính tiền lại cho nàng. Nàng ký và liếc mất qua con số ghi ở cuối trang. Rồi nàng quay sang phía tôi:

-    Tôi dị đoan lắm. Hôm tiệc chia tay, tôi có đánh cuộc và có hứa một điều. Tôi tự bảo: Nếu quá anh ta hay gọi điện thì mình sẽ cho anh ta số điện thoại thứ hai của trại chăn nuôi. Gọi số đầu – tức sốcủa mình -nhân viên không bao giờ trả lời.

      Tôi đỏ bừng cả mặt.

-     Cô đã biết là cô sẽ về trại?…

-     Biết.

-     Vậy mà cô đã bắt tôi tới “gõ cửa” nhưng máy điện thoại câm?

-     Tôi muốn có một bằng chứng.

-     Bằng chứng gì?

-     Rằng anh thật sự muốn gặp tôi.

-     Mà không cần tìm biết lý do?

-    Không. Là một người theo chủ nghĩa định mệnh, tôi muốn chơi sấp ngửa. Anh có vẻ dửng dưng với các bạn tôi, anh không nhìn thấy họ. Vì tôi hay gây sự cả với số phận, nên tôi tự nói với mình: “Nếu mình là người đàn bà đầu tiên mà anh ta say đắm thì sao?”.

      Nhà hàng thưa khách dần.

-    Angie, cô có thể cho là bình thường khi cái anh chàng kỹ sư hóa học người Paris đang đi tìm một việc làm tại Hoa Kỳ ấy đâm ra “mê” cô à? Nếu như tình cờ mà điều đó có thật, thì tôi cũng phải giấu đi chứ, chối bỏ nó đi để khỏi tỏ ra là một gã cơ hội bẩn thiu. Tôi quan tâm đến tương lai tôi, nhưng không phải bằng sự lố bịch.

    Nàng nghe tôi nói. Nhưng cũng như tất cả những người chỉ quan tâm đến bản thân mình, nàng chỉ ghi nhớ những yếu tổ nào xét ra có lợi cho nàng.

-  Chính anh đã nghĩ tới một cuộc hôn nhân vụ lợi. Anh vừa nói ra.

-  Đời người ai chẳng như vậy? Nhưng khôngphải một cuộc hôn nhân với cô cô thì quá… xa vời… Tôi không mơ những giấc mơ mạo hiểm, cô đâu có cần một vũ hội hóa trang với một người đàn ông xa lạ tay không!

Từ khóa tìm kiếm nhiều: những tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Chúng tôi ghé thăm lễ đường

Một tiếng nói nội tâm vô hình và rành rọt trả lời tôi: “Có chứ… người ta có thể.”

       Bên ngoài, một đám đông đàn ông và đàn bà, mệt mỏi, đang tiến lên như những người mộng du, ánh sáng từ trăm nguồn đập vào võng mạc. Nửa đêm. Tại khu Strip, kể cả người Nhật cũng đều có cái vẻ của những con thỏ nhà bị đau mắt hột. Tôi đi cạnh Angie. Nàng lặng lẽ trầm tư. Nàng hất cằm chỉ cho tồi một ngôi nhà con con. Chúng tôi vừa đi qua trước một cảnh trang trí làm bằng giấy ép màu thanh thiên, giống như mặt tiền một ngôi nhà thờ làng.

- Một wedding chapter anh có biết cái gì không?

        Nàng ném tôi trở lại cái xó xỉnh tận cùng của  Hoa Kỳ, nhà thờ dành riêng làm lễ cưới, châu Âu già cỗi.

-    Vào đây… Liếc qua cho biết, chẳng mất gì đâu. Nếu một ngày nào đó anh thấy mình yêu, thì ít ra cũng biết cái chỗ cần tìm đến để mà thực hiện thủ tục chứ!

-    Angie, đừng nhắc mãi kiểu đùa giỡn đó…

-   Tôi không nói đùa đâu. Anh chẳng hiểu gì tất. Tôi đề nghị với anh làm một cú “ thực tập”, mà thực tập “cuộc sống trái khoáy” xem sao. Sao anh bước theo tôi có vẻ khó khăn vậy? Vào đi!

wedding


        Chúng tôi bước vào cái căn nhà kỳ quái gồm có một đại sảnh với bốn bên tường cửa đóng. Trong một góc, ba người đàn ông mật mũi hóa trang, mặc smoking với một bông cẩm chướng cài trên khuy áo, người lọt thỏm trong những chiếc ghế bành sâu, đang ngủ.

        Một thiếu phụ ngồi sau một ghi-sê chất đầy những chồng quảng cáo – tươi tắn như một bông hồng vừa lấy ở tủ lạnh ra – tiếp đón chúng tôi.

-       Xin chào quý khách! Nếu anh chị muôn làm phép cưới, chúng tôi có sẵn những người làm chứng.

-      Làm chứng gì?

       Angie muốn ngắt lời tôi, nhưng người thiếu phụ đã vội vàng trả lời:

-      Người làm chứng của chúng tôi thường là những diễn viên phụ của sân khấu. Sau buổi diễn, họtới đây làm đểkiểm ít tiền. Anh chị có giây đàng rồichứ? – Cô ta nói tiếp.

-    Không – Angie đáp – Chúng tôi chua quyết định: Sáng mai, cô có đông khách lắm không?

-    Cái đó thì không biết trước được. Hiện giờ có vài cặp đăng ký thôi. Chỉ đợi vài phút, thế thôi. Anh chị có dự định giờ…

-     Chúng tôi chưa lấy đăng kýmà – Angie nói.

      Tòa thị chính mở cửa tám giờ – cô gái bảo. Chỉ mất một thời gian ngắn ghi số liệu, tên tuổi vào các giây tờ, đến chín giờ là anh chị có mặt tại đây được rồi. Anh chị muốn làm lễ cưới theo nghi thức nào? Do Thái,  Hồi, Kitô, Tái giáng sinh? Hay chăng tôn giáo nào?

      Hai người nói chuyện với nhau như ở hiệu cắt tóc vậy. Tôi xem xét địa điểm; đi xa một chút và mở cửa ra phía sau thì thấy đó là một căn rộng lớn, phía trong cùng nền cao lên một ít như là một cái bệ, có đặt vài hàng ghế tựa. Cái kiểu trang trí này làm nổi lên cái phi lý trong lời đề xuất của Angie thực hiện một “cuộc sống trái khoáy” với tôi. Tôi chỉ liều mạng trong lý thuyết. Tôi chưa bao giờ thoát khỏi những giày vò – nỗi lo sợ của những người nghèo chí có một công dụng làm vật tiêu khiển cho bọn người giàu có. Có thể Angie không có lỗi gì, cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể thành. Tôi nhìn nàng trong lúc nàng thảo luận. Tôi phải tự tiếp sức cho tôi. Đúng. Với nàng, tôi có thế vượt lên trên những sợ sệt ưu tư. Mặc dù có dáng dấp một vận động viên, muốn cho “cái đó” tiến hành được, tôi phải thực hiện một sự “đạo diễn” nội tâm. Nếu tôi xuôi theo cuộc phiêu lưu này thì đen một lúc nào đó. tôi sẽ có thể “vận hành” không có gì trục trặc.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: cac tieu thuyet hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Càng ngày tôi và Angie càng gần gũi

        Nàng mần mõ chuỗi kim cương, nó không rộng, không dài quá, một vòng cổ màu xanh – trắng có thể làm cho một tay thợ kim hoàn tính nhỏ đến phát khóc lên vì xúc động, ở phố tôi tại Paris có một tay thợ kim hoàn, anh ta chí bán những sợi dây chuyền nhẹ như lông chim và những chiếc nhẫn có nạm một hạt kim cương nhỏ xíu. Angie hất đầu ra phía sau và đứng dậycơ thể của nàng run lên – Nàng đang muốn tôi. Nàng muốn có tôi. Tôi cảm thấy nàng đang có cái nhu cầu chiếm hữu được tôi. Không có gì là siêu nhân trong sự kêu gọi ấy. Một cái gì khác, nhưng là cái gì?

         Tối nay, tôi đã có một sự cố gắng. Thời gian gần đây tôi có khuynh hướng không quan tâm gì đến cuộc sống hoa lệ, đến những cuộc đi chơi, những trang phục, áo quần… nữa.

-  A, suýt nữa tôi quên, còn một chi tiết, mong anh đừng thấy khó chịu. Anh có khuynh hướng đồng tình luyến ái không?

-   Suýt nữa thì tôi “có cái khuynh hướng” đó máu tôi là âm tính.

-    Vì sao anh nói là máu anh âm tính?

-      Vì đúng như thế. Tôi có giấychứng nhận, đúng như vậy.

-    Anh đã thấy cần phải khám bệnh à?

Tiểu thuyết tâm lý


-    Nó là một bộ phận của cuộc sống.

-      Đúng! – Nàng báo – Anh có ở lại Hoa Kỳ nếu như người ta dành cho anh một chức vị tương đươngvới chức vị của anh ở Pháp không?

-    Chức vị của tôi ở Pháp không phải là của biếu. Dĩ nhiên là tôi sẽ ởlại. Nhưng tôi biết có những khó khăn. Trong thực tế không thể nào có được một cái giấy phép lập nghiệp tại đây cho một kỹ sư hóa học trung bình. Tôi không phải là một “giải Nobel” tương lai.

-      Anh kể tôi nghe xem anh biết làm những gì nào, Eric!

-    Tôi là một người tổ chức giỏi, một ông bầu, tôi hiểu biết thị trường quốc tế; tôi có thể là một cô vấn tin cậy được trong việc đầu tư vào châu Âu.

        Sự khiêm tốn của tôi tỏ ra ăn tiền.

-     Thế là rõ – Nàng nói. Và cái điều kỳ diệu là anh ý thức được rằng một xí nghiệp Mỹ dày kinh nghiệm trong nước là hoàn toàn khác với cái mà người châu Âu tưởng tượng về nó. Theo ý tồi, anh có khả năng thích nghi lắm.

-        Tôi kiên trì và khiêm tốn khi cần học tập… Sau một vài tháng là tôi có thể thành lập một nhóm để đi thăm dò thị trường các nước Pháp, Đức, Ý… Người cháu Âu vừa bị lóa mắt, vừa run sợ trước viễn cảnh 1992. Tôi có thể chí ra trước rất sớm những nơi nào thuận lợi nhất để xây dựng những nhà mấy mới.

-       Cám ơn anh về sự chính xác đó.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments