RSS
Được tạo bởi Blogger.

Thành phố Santa Cruz và nhiều thay đổi

 Tôi lái xe như một người mấy. Đến gần trưa thì tới Santa Cruz. Thành phố đã đổi thay nhiều. Trước mắt tôi nó có vẻ như một thành phố lai tạp. Ngoại ô thì tiều tụy điêu tàn, nhà cửa thì cũ kỹ, đường xá thì đông chen những người về hưu đi lại chậm chạp; cảnh tượng này gợi lại nơi tôi hơn bao giờ hết, cảnh tượng châu Âu.  Tôi tìm được chỗ đậu xe ở bãi và đi bộ băng qua trung tâm.
         Trước những gian hàng đắt tiền và sang trọng, có một vài gã du côn, chỏm tóc nhiều màu. qua lại lang thang. Một đứa trong bọn ngồi bệt bên lề đường bấm ghita, hát những bài hoàn cổ thời thập kỷ bảy mươi. Tôi tự hỏi: mình làm gì ở đây? Tôi lại chồng chất thêm những sai sót, những chuyện vô duyên vô bổ. Đáng lẽ tôi phải đi Los Angeles mới phải, đúng hơn nữa là nên trở về Paris, ở đó những cô bạn gái của tôi đang đợi chờ, mắt đẫm lệ và đùi ướt át mồ hôi. Vì sao tôi lại đi lang thang ở Santa Cruz này? Để trao đổi vài câu với một cô phục vụ ở quầy cà phê khách sạn hay sao? Lạy Chúa! Cầu mong cho nó bị hủy diệt đi, nó, cái cuộc sống đang nhằm tôi mà hất hủi ấy. Tôi trở lại chiếc xe cổ lỗ sĩ… rồi thì tay lái của tôi tự nó rẽ sang con đường ra biển. Khứu giác của tôi bỗng nhớ tới cái mùi hăng hắc toát ra tù những tấm ván đầu của con đê ngăn sóng.

Tiểu Thuyết Tâm Lý


         Tôi tìm lại được cái khách sạn mà ngày xưa tôi từng khuân vác vali cho khách. Tôi đã chất vali lên một chiếc xe đẩy và cố sức đẩy xe vào thang mấy, tôi đi “du lịch” với các khách hàng, họ nhìn hành lý của mình còn tôi thì nhìn chóp mũi của họ. Những công việc làm thấp kém của tôi ở Luân Đôn đã giúp tôi làm quen với các món tiền puộc-boa rồi: tuy nhiên ở đây, những đồng xu nhét vào tay tôi vẫn làm tôi ngượng ngùng. Phải khắc phục những mặc cảm ấy, vì những đồng xu bố thí ấy là một phần tiền lương của tôi.
        Tối tối sau giờ lao động, tôi lánh mình vào một quán rượu dương cầm của Santa Cruz – một chỗ nương thân thực sự cho những người mơ mộng, nghiện ngập, nghèo đói và những người thổ dàn buồn nhớ quê hương. Tay nhạc công tự xưng mình là Ray Charles. Hắn bắt chước Ray, nhại dáng điệu của Ray. hắn “chui” vào trong da thịt của “vua”. Điệu hát thật bẩn thỉu, khói thuốc lá dày đặc và nặng nề những nổi lo âu. Tôi cảm thấy mình bé nhỏ vô cùng, đúng là một tí phân ruồi. Ngay cả ở đây, nước Mỹ vẫn nghiền nát tôi. Tôi còn trẻ. tôi tướng mình như vĩnh hăng và tôi đợi chờ hạnh phúc. Trong cái hộp này. giữa âm thanh một chiếc dương cầm cũ kỹ đã hoàn toàn lạc phím, tôi thách thức cá người mẹ khốn nạn của lòi. Loại trừ tôi ra khỏi cuộc sống của mình ngay khi tôi mới lên mười, mẹ tôi đã luyện cho tôi một sức chịu đựng những cú sốc tình cảm nặng nề bằng cách biên tâm hồn tôi thành một cái vịnh hẹp đóng băng.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: doc tieu thuyet online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS