RSS
Được tạo bởi Blogger.

Tôi không ngừng chiến đấu với thời gian

     Tối nay tôi đang ở Cabrirnie và tôi muốn ở lại. Cuộc chạy đua có dấu hiệu sẽ gay go khác nào như đang bơi trong một cái hồ giữa những con cá răng dao.
     Tôi không ngừng chiến đấu với thời gian. Tôi cảm thấy sức nặng của những ngày vô vị đè lên mình.      Tôi làm quen nhanh chóng với sự xa hoa, với những buổi mai tươi sáng, những phút thức giấc với tiếng banh vọng tới từ xa xa, với việc bỏ chiếc giường lộng lẫy để vào tắm dưới những vòi hoa sen của cái buồng tắm lát cẩm thạch màu hồng rồi khoác lên người chiếc áo choàng mịn màng khêu gợi. Tôi lơ đãng và chán chường để mắt nhìn lên chiếc bàn phòng ăn. Những lát bánh phết bơ, những đĩa trứng tráng, những bánh nho, bánh mì nóng và mứt kẹo, trái cây. Tôi uống tách cà phê đậm do Alionso pha mang đến cho tôi với cái nháy mắt đồng tình. Rồi tôi ra sân banh. Người ta chỉ định cho tôi một đối thú. Họ càng ít chú ý đến tôi. Tôi trở thành một vị khách qua đường được mời dự cuộc – “Anh chàng người Pháp ấy, tuyệt quá hả. phải không? Và thật là thông minh!” Đúng như một con chó tập làm duyên.

Những lát bánh phết bơ

      Angie đã đi rồi. Tôi cố gắng không nghĩ tới nàng nhiều cặp khác lại đến. Tôi đã phát hiện ra một gà đàn ông lực lưỡng, cao lớn. Hình như tôi có nhìn thấy hình ông ta trong một tờ tạp chí kinh tế nào đó. Đúng thế, ông ta là giám đốc một hãng có tiếng tăm trên trường quốc tế chuyên sản xuất và phân phối xà bông chống dị ứng. Tôi không làm sao tạo được cơ hội nói chuyện tay đôi với ông ta. Ông ta nghe tôi nói, thế rồi đến giữa chừng bỏ tôi lại với một nụ cười và đến với những người khác. Tất cả, họ đều có cái tài trời phú thật kỳ diệu là làm tôi đứng như trời trồng giữa một câu phân giải chưa xong.
        Những ngày trống rỗng, không có sự kiện gì đáng kể. Đã gần đến ngày thi đấu. Liệu có hi vọng Roy sẽ mời tôi đến nhà ông ta tại Los Angeles hay không?
– Căn nhà của Roy, thật là thần tiên! – Kathy kể. Một pháo đài trên tầng cao của một building và cảnh trí mới tuyệt làm sao!
Roy mỉm cười.
– Tôi đã đặt giá, nhưng phải tận hướng cuộc đời. nó ngắn ngủi lắm.
         Câu nói như một mũi dao khoét sAu vào vết thương của tôi. Thực vậy, cuộc đời ngán ngùi và nhọc
nhằn nếu như người ta chí có một cái “ngân sách” thảm hại. Càng ngày càng thấy rõ ràng là tôi sắp sửa thất bại. Ở đây chẳng cổ chút hi vọng tương lai nào.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: tieu thuyet online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS