RSS
Được tạo bởi Blogger.

Câu chuyện kỳ lạ

      Tôi rất hài lòng vì cuối cùng đã tìm được chữ rất chững chạc: “Chúng tôi, ở Pháp”. Tôi thông thạo những kiểu chơi – ngày nay lạc hậu rồi – của cái thời kỳ mà người ta chí mới có bệnh giang mai. Tôi tới cách đây mười lãm năm, vào cuối thời kỳ làm mưa làm gió của rạp chiếu bóng và khách sạn Porno bên canh đường đi. Một gã Porto Rico kể lại với tôi rằng những năm sáu mươi là cuộc phiêu lưu của những phim sex luôn luôn sẵn sàng chiếu phục vụ khách. Tôi có làm vài tuần tại một khách sạn chuyên ngành. Tôi phải mang tới các phòng những chai rượu sâm banh. Californie. Đôi khi người ta bảo tôi “cứ vào” và những “xen” hoạt động trên giường con đậm đà gấp mấy trên màn ảnh. Tôi nhớ mãi hai người phụ nữ da đen rất đẹp, tìm đến giải trí noi “motel” hẻo lánh ở một thị trấn nhạt nhẽo giữa Santa Cur và San Diego. Họ muốn kéo tôi lên giường và kẹp lấy tôi như miếng bánh xănguych, hai người hai bên… Hồi ấy tôi trẻ đẹp, tóc vàng, không còn thơ ngây vô tội đâu, và khôn nữa. “Một thiên thần thực sự!”, một trong hai người loạn dâm hết cỡ tấm tắc khen ngợi tôi. Lúc đó tôi phải đến hai mươi hai tuổi rồi. Tôi hốt quá và tháo chạy, áo đứt khuy, giày đi một chiếc, cầm tay một chiếc. Nếu người ta gọi mà vắng là lập tức người ta đuổi tôi ngay. Và nói thực lòng, hai “nữ đô vật” dữ tợn ấy đã làm cho tôi hồn vía lên mây.


Chai rượu

Roy tuyên bố:
– Không phải là vấn đề “ra mồ hôi” như anh nói – trong giọng anh ta có một chút phản kháng. Sự pha lộn về nhiệt là một yếu tố kích thích.
      Kathy múa tay múa chân:
– Sao anh quá nhấn mạnh chuyện đó vậy? Eric không bao giờ tham dự những trò giải trí đó mà, anh ta vừa nói ấy thôi.
Để khỏi bị xếp một cách nghiễm nhiên vào loại người vừa khôn ngoan vừa đạo đức giả tôi xoay về hướng lãng mạn:
– Thực ra thì một tình yêu ngẫu nhiên đôi với một người đàn bà nào đó kích thích tôi nhiều hơn cái chuyện tắm hơi.
– Đâu phải khi nào ngưòi ta cũng có người để mà yêu! Roy nói.
Kathy đặt tay lên tay tôi.
– Anh còn có thì giờ để mà “tình cảm1’. Tôi ghen với anh đó.
Đã ngán cái chuyện bị người ta coi là đứa rụt rè. tôi tiến công thẳng thừng:
– Còn bệnh Sida? Bên châu Âu chúng tôi, nó gieo kinh hoàng cho mọi người. Xứ Caliĩornie lừng danh về chuyện đó. Chẳng hay ho gì cho lắm, tệ hơn cả NewYork.
– Không nên vơ đũa cả nắm! – Roy tuyên bố. Ai lại làm cái chuyện đó với những người lạ bao giờ! Nhưng tôi hiểu. Nếu anh không tin tưởng thì cứ ở lại. không ai bắt buộc anh cả. Nếu anh muốn thì chúng tôi có thể cho anh mượn một chiếc xe để anh về nhà.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS