RSS
Được tạo bởi Blogger.

Những quyết định không ao giờ đoán trước

        Trên xa lộ Carmel, chúng tôi chạy năm mươi lãm dậm một giờ. Tôi ngồi cạnh Rov trong chiêc .laguar của anh ta. Kathy duỗi thẳng người, ngáp dài ơ băng ghế sau. Sau khi đi theo một con đường phụ, tôi tiếp tục lăn bánh trên con đường ngoan một đồi trọc. Tới nơi. tôi thất vọng: Khách sạn trong số nhừng cái hang sang trọng năm cheo leo tí, những ngọn đồi miền Tây mà người Mỹ rất ưa chuộng. Tôi biết kiểu kiến trúc này. Một dãy nhà hàng trên sườn núi. một cái bãi không rộng lam đe xe và một khoảng trống ở trung tâm. Từ sân trong lên mấy bậc thềm là đến những ngôi nhà bằng gỗ.

xa lộ Carmel

         Ở tầng trệt, cái nhà hàng nổi danh cả vùng ấy dã hết chỗ, và suốt bữa ăn tối, chúng tôi đành phải đứng ăn. Tôi đi từ nhóm này sang nhóm nọ. Đáng lỡ hay cho tôi hơn cả là nhập vào nhóm những người khóng quen nói về những kẻ tôi không quen. Chẳng cẩn, tới chờ cho xong những phút tra tấn! Cuối cùng chúng tôi cũng được ngồi lại xung quanh ba chiếc bàn chiếu sáng bằng những ngọn đèn màu vàng úa trong cái phòng ăn đẹp đẽ, sáng sủa sơn màu da cam, màu vàng và màu hạt dẻ.
          Tôi hi vọng gặp Angie. Nàng không đến. Tỏi không dám hỏi Roy, cũng không dám làm mích lòng Judy có đôi mắt xanh màu rong. Roy nâng cốc lên và thán mật chúc ‘”người mới đến”. Tôi đáp lại anh ta báng một lời ca tụng chắc nịch. Tôi so sánh rượu cúa anh với rượu Chambertin. Judy nhắc đi nhăc lại: Chambertin. Giọng cô ta rất quyến rũ. Được cái áp lực nội tâm nâng đỡ, tin tưứnsi rằng diễn biến cua hai mươi bòn giò’ đầu tiên là tốt đẹp. Kathy và Judy thích tỏi, nhưng người đàn bà duy nhất tôi quan tâm. Anuic, lại vãng mặt. Tôi gọi Harl qua tấm thám màu da cam:
– Cô bạn của anh trốn mất rồi à?
– Bạn nào?
– Angie.
– Hê. các bạn có nghe không? Eric tìm Angie… BỊ sa bẫv rồi, anh bạn Pháp chúng tôi, nếu như anh quan tâm đến Angie.
Những người kia cười, hất đầu. một người trong bọn họ giơ ngón tay trỏ lên dọa tôi.
– Anh tìm Angie ư? Liệu thần hồn!
Tôi khó chịu vì câu hỏi của tôi đã gây nên bao phản ứng.
Joan ghé tai tôi:
– Có thể một ngày kia, hòa vào nhóm chúng tôi. anh sẽ biết rằng không bao giờ nên ỉo ngại một điều gì cho Angie cả. Chuyện đi về của nàng không ai đoán trước được, những quyết định của nàng cũng vậy.


Từ khóa tìm kiếm nhiều: đọc tiểu thuyết online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS