RSS
Được tạo bởi Blogger.

Di chúc của tình yêu

 Tôi đậu xe ở một bãi hẹp phía bên trái khách sạn. Tại phòng tiếp đón, một người đàn ông nước da mai mái, mắt thâm quầng – có lẽ đang bận lòng về một việc riêng nào đó. trong khách sạn – bảo tôi nói chuyện với bà bạn đồng sự của ông ta. Bà này không chút nào ngạc nhiên trước sự hiểu biết rành rọt, chính xác của tôi về khu nhà khách sạn này. Tôi mướn một buồng nhìn ra biến và xa hổ tắm. Giá tôi có muốn thuê cái xó đổ rác thì chắn hẳn bà ta cũng vẫn dành cho tôi nụ cười ấy. Tồi điền vào phiếu. Bà ta đưa khóa cho tôi.

- Đây!

Tôi lấy vali trong xe ra. Một thanh niên xin xách hộ. Cậu ta cắt tóc bàn chải và nói giọng vùng biển miền Đông. Tôi hỏi cậu ta tin tức về cá mập. Cậu ta khuyên tôi nên tắm ngay gần bài. Chẳng ai ngạc nhiên gì cả sao? Tôi phát cáu.

Tiểu Thuyết Tâm Lý


Cái buông tôi thuê ở tận lầu năm khiến cho tôi suy sụp tinh thần. Tấm dra trải giường cũ toát ra một mùi bụi bám khét lẹt. Đệm lót thì nhàu nhò. Tôi đi tìm một cố hầu phòng thì gộp hai người, họ đang nói chuyện ở hành lang.

-    Các cò làm ơn thay dra sạch cho tôi.

-    Thưa ông. dra sạch đấy.

-    Tôi không tin.

-  Đúng sạch mà. thưa Sénor. Người ta thay dra một cách tự động sau khi khách đi.

    Chắc cô ta người Mêhico. Cô ta giải thích rất lưu loát với tôi rằng chính cái mấy phơi nó làm nhàu tấm đra đi đấy. Trở lại trong cái “lồng chim” bê-tông của mình tôi thấy sốt ruột: nước MỸ dã thu hẹp lại trong kích thước của cái khoảng buồng con này. Lòng hơi lo sợ, tôi cứ loay hoay quanh cái mấy điện thoại; tôi toan gọi Angie. Rony có cho tôi biết rằng phần lớn thời gian Angie làm việc tại phòng giám đốc của nàng ở building Ferguson, ở đó tôi sẽ bị chặn lại bởi một hàng rào thư ký và mất thời giờ với những câu giải thích không cần thiết. Tôi không nên tỏ ra vội vàng. Vả lại, chẳng phải là tôi coi mình đang đi nghỉ mát ở Californie sao? Thế là tôi rời khỏi buồng.

     Để ra bãi tắm phải xin một chiếc chìa khóa ở phòng tiếp đón, đi qua cạnh một cái bể tắm sặc mùi clo, rồi xuống một hành lang đường hầm. Tôi đi dọc theo cái ổ chuột hôi mùi nước tiểu lâu ngày mới ra tớibãi tắm mịn màng màu cát sẫm. Tôi cởi giày đi bộ biển. Tôi ngắm còn đê chắn sóng. Nhớ lại một hàng ở cuối cái mỏm cao bằng bê tông và gỗ ấy: tôi đã thử xin vào làm nhưng bị từ chối. Phía trái, bên kia con đê, khu vườn casino vẫn còn. Tôi đã từng làm nhân viên soát vé ba ngày tại cái tòa nhà “lâu đài có ma” ấy.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: các tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS