RSS
Được tạo bởi Blogger.

Tôi muốn có được cô ấy

 Tôi dùng đùa gắp những sợi táo màu hung và màu lục. Phải chăng tôi là một thứ giải trí cho bữa ăn tối này? Nàng chờ đợi gì ở tôi? Một người đàn ông ôm ấp gối chăn, một người anh trai biết cảm thôngmột người tâm phúc mà mình có thể kể hết mọi sự bởi hắn trung thực và nhất là bởi hắn sắp đi? Tôi sẵn sàng đánh đổi vài tháng của cuộc đời vô định của tôi để biết được tôi phải nói gì đây với nàng. Tôi lựa chọn sự im lặng. Tôi không dám phiêu lưu trên con đường tán tính nhảm nhí kiểu “em đẹp lắm em ơi”. Từng phút từng giây tôi có nguy cơ bị mất mặt. Tôi là tên vô sản Paris đứng trước một ảo ảnh.

-           Tôi biết về anh chẳng được bao nhiêu. Eric. – Nàng nói. Và anh, anh cũng chẳng hỏi tôi câu gì.

            Tôi lấy giọng điệu một James Bond lúc cuối đời với vẻ tự tin: vấn đề gì cũng ứng phó được.

-           Tóc của cô quăn tự nhiên à?

            Nhưng tôi lập tức bỏ đi lối nói chuyện ấy, nó không hợp với tôi.

Nàng cười:

-           Anh quả là kỳ cục! Đúng vậy, tự nhiên. Ba tôi có mái tóc quăn, mà tôi là một phụ nữ Scandinayie tóc vàng. Thế là tôi có mái tóc màu này cộng với những lọn tóc xoăn.       

-           Quyến rũ thật! – Tôi nói.

Tôi chẳng mất gì với chữ “quyến rũ” ấy.

-           Cảm ơn. không phải công lao của tôi. Của trời cho mà!

Tiểu thuyết tâm lý


           Khi thì nàng bộc lộ một mối quan tâm nồng nhiệt đối với tôi. Khi lại dửng dưng, xã giao chiếu lệ. Rồi đột nhiên cởi mở thân tình. Tôi khát khao nàng – bà chủ tịch công ty Ferguson; tôi khao khát bà tổng giám đốc có cặp vú xinh xinh nổi cộm lên dưới chiếc áo thêu hoa, cái nhìn lấp lánh ngàn tia sáng màu vàng và đôi môi khêu gợi. Bà sở hữu chủ công ty Ferguson có những hàng mi dài và cong. Nàng làm nẩy sinh một sự thèm muốn bao la, rộng lớn, vừa thể xác vừa tinh thần. Nàng là biểu tượng sống động của tất cả những gì tôi mong muốn, thèm cá sắc đẹp nữa.

-           Angie này?

-           Gì anh, Eric?

-           Cô chờ đợi gì ở buổi tối này của chúng ta?

Có hôn hay không hôn. Vấn đề cơ bản là ở đó. Nếu có thì liệu có nên vội quá không?

-         Anh rất dễ mến còn tôi thì cô đơn – Nàng đáp. Đến đây, tôi đã đắn đo, suy tính. Tôi sống trong một phòng kín: vẫn những con người ấy. những câu nói ấy, những bộ mặt ấy, đó là cái mà người ta gọi là “một nhóm bạn bè”. Anh là một người mới, quyên rũ, rất chỉnh tề. Một người có những phản ứng khác vói những phản ứng của chúng tôi. Tôi có ý nghĩ rằng anh thật hơn cả chúng tôi.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS