RSS
Được tạo bởi Blogger.

Cuộc hẹn hò như đã sắp đặt trước

Nàng nói chuyện với tôi một cách hết sức tự nhiên, như thể cuộc hò hẹn này đã được chuẩn bị từ nhiêu tháng trước. Nàng kể về cái chết của cha mẹ nàng. Nàng miêu tả những đức tính nhân đạo và chuyên môn của ông cố vấn của nàng, ông Sean Sandcrs, người bạn tốt nhất của cha nàng và là người quản lý tốt nhất của công ty. Nhan sắc, sự thông minh của nàng làm tôi say đắm; sự giỏi giang trong công việc làm ăn và tính toán của nàng làm cho tôi kinh ngạc. Ông chủ ngôi nhà đến chào chúng tôi. Người đàn ông Nhật lạnh lùng ấy chỉ biết một vài điều tản mạn về tôi: người Pháp, kỹ sư, qua đường. Thỏa mãn với những câu ca tụng của chúng tôi, ông ta, vẻ nghiêm nghị, đến những bàn khác. Angie hỏi tôi đã đến Nhật lần nào chưa. Tôi trả lời rằng tiếc thay công ty của tôi không có quan hệ với các nước châu Á.

Cuộc hẹn hò


-  Đối với chúng tôi – nàng bảo – đó là những kẻ thù đáng gờm nhất. Họ muốn tất cả, mua tất cả. Tôi biết họ khá rõ. Tôi cũng có một vài quan hệ với sinh viên, nhất là với con gái của một nhà công nghiệp có thế lực lớn. Nhà trường là một cái ao nuôi dưỡng những mối quan hệ. Eric này, anh có thấy thoải mái khi ở nhà Roy không?

Vì sao nàng lại hỏi tôi câu đó?

-     Anh ta dễ có cảm tình, bạn bè anh ta đều lịch sự. Nhưng không chỉ vì Roy mà tôi buồn và thấy nặng lòng khi phải rời đất nước Hoa Kỳ.

Tôi hi vọng nàng sẽ hỏi: “Vậy thì vì cái gì?” vàtôi sẽ đáp “Thử đoán xem!”. Nhưng nàng không mát thời gian với những chuyện huyên thuyên vô bổ ấy.

-      Anh có nói với Roy là anh muôn được ở lại Hoa Kỳ à?

-      Không, tôi không bao giờ lợi dụng mối quan hệ bạn bè để giải quyết những vấn đề nghề nghiệp.

Nàng khen ngợi tôi về thái độ ấy:

-     Nếu mọi người ai cũng như anh thì cuộc sống sẽ vững vàng hơn. Người ta ít có nguy cơ bị sa vào cạm bẫy bất cứ lúc nào. Việc tôi mời anh có làm anh ngạc nhiên không?

Tôi đang đi trên một bãi mìn. Tôi phải cân nhắc thận trọng từng câu từng chữ. Tôi không cả đoán được cái nhịp độ của thành công và thất bại trong môi trường này. Nàng chờ đợi gì ở tôi?

-    Ngạc nhiên? Không. Cô có nói đến cái khả năng này lúc ở cạnh lò than. Tôi đã lẫn lộn lung tung các số điện thoại. Suýt nữa tôi đã rời Hoa Kỳ mà không kịp nói với cô một lời từ biệt.

-     Anh đã bực dọc hay là buồn?

-     Buồn thì đúng hơn.

-     Anh có chân thực không? – Nàng hỏi.

-     Nói dối là điều hết sức phi lý.

      Nàng mỉm cười.

-     Người ta cũng thường nói dối chứ, do nhu cầu xã giao hoặc nhu cầu buôn bán. Cái mà tôi cho làngười đặt niềm tin trọn vẹn vào? Tôi coi trong niềm tin hơn cả tình yêu. Nó là điều thiêng liêng.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: tieu thuyet online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS