RSS
Được tạo bởi Blogger.

Tôi chỉ muốn an ủi nàng thôi

     Nàng hơi nhún vai một tí và chờ. Tôi ôm nàng vào lòng và hôn. Đôi môi hé mở của nàng có vẻ dửng dưng lạnh nhạt. Bỗng bằng một cử chí đột nhiên và mạnh, nàng đẩy tôi ra. – Ông không có quyền lợi dụng sự yếu đuối của tôi. “Lợi dụng”? Tôi nghe tiếng này chẳng khác nào một cái tát vào mặt.

- Bà dữ tợn quá. Tôi chỉ muốn an ủi bà.

– Lý do gì, quỷ sứ?

- Nàng thét lên. Tôi chẳng cần ai an ủi cả.

– Tôi thấy bà buồn, và tôi cũng thấy muốn bà.

– Ông không có quyền muốn tôi, cũng không có quyền “an ủi” tôi, không có quyền tưởng tôi buồn.


an ủi


Tôi không muốn gì hết

. – Bà đã vào buồng riêng của tôi để nói chuyện với tôi. Chúng mình đã đi dạo, tôi đã vâng theo một phút nhiệt tình…

– Tôi căm ghét cái nhiệt tình của ông.

– Bà có thể sẽ gây ấn tượng cho người khác với cái tính khí thất thường của bà.

Còn tôi, tôi cóc cần. Bà chi là một đứa trẻ được nuông chiều, tôi sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa. Càng hay.      Tôi để nàng lại một mình dưới ánh trăng tươi và trở về buồng. Tôi cởi áo quần và đi nằm. Tôi thấy bị làm nhục; cô bé đanh đá kia đã đùa giễu tôi.

Cô ta đã từng đùa Roy như vậy chăng?      

Một đêm nặng nề. Tôi bật đèn ngủ, đứng dậy và đi qua đi lại trong gian buồng lộng lẫy. Tôi nghĩ đến căn nhà riêng của tôi tại đường Cây Keo mà tôi sắp sửa trở về.        

Chú Jean cho tôi thuê bằng một cái giá đắt nhu với bất cứ khách hàng nào do một đại lý giới thiệu. Tôi từng sống trong cái diện tích năm chục mét vuông buồng của tôi nhìn ra một khoảng sân tối tăm! “Anh hãy phàn nàn đi, là không phải chịu tiếng động nào!” – Ông chú vẫn thường nhắc đi nhắc lại như thế. Cái buổi chiều tôi quyết định một cách liều lĩnh thực hiện một chuyến phiêu lưu sang Hoa Kỳ. tôi có ý nghĩ thanh toán tất cả. Tôi đã xuống dưới hầm chứa đồ. Hai chiếc vali phủ dày một lớp bụi làm tôi kinh tởm. Triển vọng của chuyến đi xa đã khiến cho cái cảnh trí rẻ tiền này trớ nên khó lòng chịu nổi. Tôi đã toan vứt tất cả mọi thứ đi. Khi tôi đi nằm, con muỗi duy nhất của khu phô vẫn kiên trì đeo đuổi theo tòi. Muốn giết nó. tôi đã tự tát một tát như trời đánh vào mặt. tái trượt, con muồi phải gió lượn một vòng quanh dầu tôi rồi chích ngay vào chóp mũi. Tòi không cho phép mình được nản lòng trước cái thực tế càng buồn đang đợi chờ tôi ở ngã ba đường.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: tiểu thuyết online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS