RSS
Được tạo bởi Blogger.

Người tôi muốn gặp

Tôi dừng lại trước các cửa hiệu bán quà lưu niệm ngắm nghía những đồ vật xấu xí người ta bán làm kỷ vật. Tôi định chọn mua một cái gì đó cho Garrot… ừ sao không tặng hắn ta một cái con Nữ thần Tự do nhỉ? Đúng là một sự chế nhạo đạt ớ mức tuyệt đối của nó.

      Sau cuộc dạo chơi này về tôi báo cho phòng tiếp đón của khách sạn rằng ngày mai tôi đi. Rồi tôi lên buồng, ngồi ở mép giường, và lại lao vào cái trò chơi quái quỷ quay số điện thoại. Các con số như đã xăm vào đầu ngón tay tôi. Tôi gọi một lần cuối cùng số điện thoại ngôi nhà Beverly Hills. Viên quản gia tiếp tôi như người quen cũ.

Người tôi muốn gặp


     

-   Eric Landler đây người bạn Pháp của bà Hovvard. Ông vẫn không rõ bà hiện nay ở đâu à?

-   Tôi rất tiếc, thưa ông Landler; tôi vẫn không có tin tức gì về bà cả.

-   Tôi đành thôi vậy – Tôi nói nhẹ nhàng… Tôi trở lại châu Âu, trở lại Paris.

Người quản gia có một phút suy nghĩ:

-   Ông có muốn gọi trại chăn nuôi thêm lần nữa không, thưa ngài? Tôi có một số điện thoại thứ hai nữa để gọi Golden Rain – Trại chăn nuôi ấy gọi là “Golden Rain”… Để tôi cho ngài số điện thoại đó.

Tôi ghi nguệch ngoạc lên một mảnh giấy, với ngón tay run rẩy vì hồi hộp, cái cơ may cuối cùng của tôi. Tôi đặt mấy xuống và gọi luôn bang Nevada. Cái địa điếm thích ứng với con số điện thoại ấy nằm Irong vùng Carson City. Sau ba lần gọi, tôi mới nghe ngườicầm mấy.

-      Nhà bà Howard đây.

Tôi phải nén lại một tiếng thở ra.

-      Tôi muốn nói chuyện với bà Hovvard.

-     Bà không có ở nhà, nhưng chí ít quanh quẩn đâu ngoài vườn hay ởcác chuồng trại thôi. Ông có muốn tôi gọi bà về?

-      Có. ông làm ơn.

-      Ông cho biết quý danh.

-      Người bạn Pháp của bà.

-      Người bạn Pháp? – Giọng bên kia hói lại.

-      Đúng vậy.

-      Được rồi, xin ông cứ cầm mấy.

      Sau đó là sự im lặng, sự trống trải. Không khí rung lên những tín hiệu âm vang. Tự nhiên tôi lăng mình cầu nguyện. Tôi đã bỏ việc cầu nguyện từ mười, mười lăm hay hai mươi năm nay rồi, không rõ. Trước kia, phải tống cho tôi mấy cái đá tôi mới chịu đi xem lễ nhà thờ. Không phải lễ sinh, không phải lễ người trợ tế cũng không phải là người ngoan đạo, tôi chẳng bao giờ là một thành viên của Giáo hội cả. Những lúc đó, tôi chạy theo sau Chúa, tôi yêu cầu Chúa làm phép lạ cho tôi thấy.


Từ khóa tìm kiếm nhiều: những tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS