RSS
Được tạo bởi Blogger.

Con đường đến thành phố Las Vegas

Tại sân bay Las Vegas, tôi thuê một chiếc Buick.

       Người ta thỏa thuận giá cho thuê năm hôm, nhưng nếu trả xe sớm hơn cũng sẽ không được bớt. Sau khi xem bản đồ thành phố – tôi được trao cùng với chìa khóa xe – tôi cho xe lăn bánh trên một con đường hai bên là những cây cọ, bụi bờ lúp xúp và hoa. Bóng tôi dịu dàng ám áp bao trùm lấy người tôi như một lớp lông tơ.

        Tôi rẽ theo một con đường rộng bằng phẳng, hai bên san sát những khách sạn Tnoter và những biển quảng cáo. Và bỗng nhiên tôi thấy mình đi dưới một trận mưa ánh sáng để vào cái thành phố màu mè nhất trần gian này. Tôi đã xem nhiều phim quay ở Las Vegas, những tấm hình, những bài phóng sự, tất cả đều có vẻ hời hợt, giả tạo, bên cạnh sự hào nhoáng đến lóa cả mắt mà thành phố này dành cho những người khách đi đường. Cái hào nhoáng điên rồ bên ngoài của Las Vegas chẳng qua chỉ là một thứ kỹ thuật ánh sáng, kỹ thuật nhấp nháy, kỹ thuật chạy đường vòng của những bóng đèn điện và nêông vừa làm vật trang trí, vừa làm cho mặt tiền các cửa hiệu thêm nhộn nhịp vui tươi.

thành phố Las Vegas
  

     Giữa làn sóng liên tục của xe cộ qua lại, tôi thấy từ xa tấm biển quảng cáo rộng mênh mông của khách sạn “Caesars Palace”. Tôi rẽ qua trái, đi giữa những hàng rào tia nước lung linh và đến bên cổng chính ra vào. Những chùm ánh sáng leo lên tận trời cao rồi lại đổ xuống như dòng thác chảy, tung rắc khắp xung quanh vạn ngàn những hạt sao sa.

        Tại cửa chính, một nhân viên gác cổng cải trang thành một vị tướng quân đón tiếp tôi. Y cúi xuống hỏi tôi qua tấm kính đã hạ:

-           Thưa, ông có giữ chỗ trước?

-           Bà Hovvard chờ đón tôi.

        Người ta liền thu xếp cất đặt xe cộ và hành lý của tôi, mấy chiếc vali và vợt. Khi băng qua đại sảnh tấp nập nào mấy đánh xu, nào khách chơi, tôi đã thuộc về một thế giới khác. Tôi hỏi ở phòng tiếp đón số điện thoại của bà Howard và gọi nàng qua dây nói của khách sạn. Vừa nghe chuông báo, Angie cầm mấy.

-           Chào Angie!

-           Hello, Eric! Hãy là người khách quý của Las Vegas!

         Tôi đang sống trong một ảo ảnh: một phụ nữ Mỹ cô độc, giàu có và tự do, đang đợi tôi trong dãy buồng kép của khách sạn Caesars Palace! Ra khỏi thang máy, tôi bước đi trên tấm thảm dày; mắt dõi theo các con số và gõ cửa buồng Angie. Nàng ra mở cửa với chiếc áo dài trang kim bó sát người. Những chấm đen và bạc càng làm nổi bật làn tóc bạch kim của nàng.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: tiểu thuyết online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS