RSS
Được tạo bởi Blogger.

Câu chuyện về Angie đã không còn là bí mật

-    Anh hãy nói tôi nghe về mẹ của anh đi. Tới hai vị thân sinh của mẹ anh có những nhà mấy tại Đức, có đúng không?

    Roy đã nói hết với nàng rồi. Tôi làm một cử chỉ nho nhỏ – mà tôi coi như một cử chỉ kiêu kỳ lịch sự.

-    Hết cả rồi! Ta hãy để quá khứ nằm yên dưới lớp tro tàn. Các nhà mấy đã bị mấy bay Mỹ oanh tạc không còn một viên gạch. Đó là chuyện lịch sử đã rồi mà!

-    Anh hay qua Đức không?

-    Không, chẳng bao giờ!

-    Anh không bao giờ có ý định tìm về gốc gác gia đình của anh ở Đức sao? – Nàng hỏi, gần như cau có.

-    Không! Tôi đã xa lánh những người trong gia đình còn sống sót, những người thuộc thế hệ mẹ tôi. Họ toàn nói chuyện chiến tranh. Ngán ngẩm lắm.


Tiểu thuyết tâm lý




      Kể ra chiến tranh quả có một cái lưng giỏi chịu đựng, chiến tranh có ích đấy chứ. Ai dám nghi ngờ về kết quả những vụ ném bom. Tôi phóng đại lên một chút nữa:

-    Tòa lâu đài của ông bà người Đức của tôi rót cuộc còn lại một đống gạch vụn. Từ đó ít nghe ké chuyện chiến tranh, tôi càng thấy khỏe người.

-    Eric, đừng bất công! Đừng chối bỏ họ, họkhông phải là kẻ gây ra sự bạo tan của lịch sử.

-   Tôi đâu có chối bỏ cái gì đâu! Bằng chứng đang nói đến họ đấy nè.

     Tôi ngán cái chuyện phân tích những hang tâm lý hoàn toàn “ứng biến” theo ấy rồi. Bữa ăn cứ kéo dài vô tận… Tôi ngán cá nang cái nhà hàng sang trọng, cá cỏ vũ nữ Nhật “không gì lay chuyển nổi’’, chán cả những cáu phân tích nhạybén của Angie. và những cái định nghĩa của nàng cái ấn tượng khó chịu là nó dồn tôivào trạng thái một con chuột lang, không hơn không kém.

-   Chắc Roy đã kế với anh rồi… Cuộc hôn nhân thứ nhất của tôi là một thất bại: cuộc hôn nhân thứ hai thì kết thúc bằng một thảm kịch đau thương, anh biết chứ?

      Tôi ném một tiếng thở dài não nuột. Vậy là giờ đây quá khứ của nàng thuộc về “chúng tôi”. Tôi né tránh cái bẫy vừa sát nút:

-  Roy chí quan tâm đến trận thi đấu, còn tôi thì chẳng mấy tò mò. Điều chắc chắn duynhất mà tôi có được về cô là quả tình cô thật lộng lẫy.

       Tôi còn thận trọng nói thêm:

-  Tôi hết sức cảm thông về chuyện cô từng trai qua đau đớn, bất kế lý do nào. Tuy nhiên, dù buồn hay không, cô vẫn luôn luôn sáng chói.

Đọc thêm tại : http://tieuthuyettamlyxahoi.blogspot.com/2015/06/neu-toi-thong-minh-that-thi-qua-khu-toi.html


Từ khóa tìm kiếm nhiều: các tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS