RSS
Được tạo bởi Blogger.

Hãy giúp tôi được gặp lại Angie

Ngồi không mãi,chân lạnh giá, và đếm từng giờ khắc quý giá qua đi, tôi quyết định đến chiều là bắt đầu chiến dịch “gọi điện”. Đầu tiên, tôi vấp phải một bức tường im lặng. Như một người tù khổ sai bị buộc chặt vào mái chèo, tôi quay điện thoại theo những số tôi đã ghi chép: số điện thoại ở hồ Tahoe và của trai chăn nuôi. Trời đã khuya xong tôi vẫn gọi. Tôi hỏi cơ quan chỉ dẫn cho biết số điện thoại của bà Howard ở Beverly Hills. Chỉ trong vài giây người ta đã trả lời cho tôi, và mặc dù khuya lắm rồi tôi vẫn quay số gọi. Sau bốn lần chuông reo, một giọng dễ thương vọng lên báo: “Hello, nhà bà Howard ở Beverly Hills đây”. Tôi nói tôi muốn gặp bà Howard. Cái giọng ấy càng dịu dàng:

-          Thưa ông, bà không có ở nhà. Ông vui lòng gọi lại ngày mai hoặc ngày kia nhé. Nếu ông cho tôi biết quý danh và số điện thoại, tôi sẽ chuyển tới cho bà nếu bà gọi.

Tiểu Thuyết Tâm Lý


-         Cô có biết bà hiện ở đâu không?

-         Tôi không hề biết, thưa ông.

-         Cô có nghĩ ráng bà sẽ gọi điện cho cò không?

-         Tôi không dám bảo đảm với ông điều ấy nhưng thưa ông. Có gấp không ạ?

Gấp ư? Tôi nên trả lời thế nào, rằng gấp hơn cả chuyện chinh phục cuộc sống ư? Tôi rất nhẹ giọng:

-         Tối là Eric Landler. Tôi đã quen bà Hovvard tại nhà ông Roy Hart. Bà muốn gặp tôi trước lúc tôi trờ về châu Âu.

-         Xin cho biết số điện thoại, thưa ngài. – Cái giọng ở đầu dây bên kia nhắc lại.

-         Cứ đứng cạnh điện thoại để chờ một tiêng gọi giã định, tôi sẽ hóa điên mất. Tôi nói rằng tôi đang nghi hè, tôi đang đi lang thang đây đó, không có địa chi nhất định. Tôi nói thêm rằng bà Howard đã dọc cho tôi ghi số điện thoại của bà ngay giữa đám dông một buổi tiếp khách và tôi muốn kiểm tra lại xem tôi có ghi được chính xác không. Con số thứ hai, số điện trại chăn nuôi, có sai. Nếu Philip – tay quản gia – không đính chính lại một cách lễ phép thì Angie có lẽ giờ đây vẫn còn sống.

        Đêm ấy tôi thật khổ sở. Sáng ra tôi quyết định đi San Francisco. Tôi không bao giờ che giấu sự khâm phục ngớ ngẩn, niềm vui giả tạo học đòi trước Golden Gate. Trong dĩ văng, tói đã có thể đánh cáp cuộc sòng vài tuần lẻ ở San Prancisco. Ngày nào tôi cũng đi lên ngọn đồi cao nhìn xuống cảng và sôi lên vì nhiệt tình, tôi chụp ảnh Golđen Gate. Cái hài hòa chất thép của chiếc cầu tác động đến tôi như một bản nhạc thần kỳ và như thôi miên tôi. Trong căn buồng nghèo hèn, tôi cầu nguyện vị “chúa thép” của tôi: “Hãy giúp tôi được gặp lại Angie!”.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS