RSS
Được tạo bởi Blogger.

Cách thuyết phục của Angie

-  Eric, anh có muốn nghe tôi nói cho đến cùng không?

-  Thêm chút nữa thì được. Nếu ngán quá thì tôi xuống.

-  Tôi đã có một cuộc hôn nhân vì tình yêu, đó là lần thứ nhất. Hồi đó tôi còn thơ ngây, tôi tin tất cả những lời người ta nói với tôi. Tôi thích tay quán quân quần vợt. Tôi đã lấy anh ấy. Anh ấy bỏ tôi. Sau đó tôi lấy một bác sĩ tâm thần học và người ta đã ám sát anh ấy.

     Anh tài xế vừa nghe chữ “ám sát” bỗng ngẩng đầu lên. Chúng tôi trở thành những con người đáng ngại.

-    Bị ám sát?

-   Ba viên đạn vừa tầm. Hai tên đầy tá ngườiMêhicô tối hôm đó cũng bị giết chết. Nếu tôi ra khỏi nhà sớm hơn nửa giờ thì chính tôi cũng đã cùng chung số phận với họ rồi.


Tiểu thuyết tâm lý



Tôi im lặng. Chúng tôi nhích xe lên từng bước một, bao nhiêu xe cộ đều như bị dính chặt lấy lòngđường dưới những tấm biển quáng cáo ngay trên mép vỉa hè.

-   Anh thấy đó, tất cả những gì tôi dự định đều đã hỏng hết. Tôi càng lý luận thì càng sai lầm trong thực tế. Tôi đã ưa thích anh. Nghĩ về một cuộc hôn nhân không căn cứ trên tình cảm, lúc đầu quá cô hấp dẫn tôi.

-    Tôi thì không.

-   Anh hãy nghe kỹ trước khi phản đối và đừng có mà ngắt lời tôi. Nếu tôi lấy một người xa lạ với môi trường của tôi, như anh, xa lạ với cái chuyện xcăngđan đã làm tâm hồn tôi bại hoại, không từng nghe những chuyện ngồi lê đôi mách, và – đây là yếu tố không nên bỏ qua – một người cùng ngành có thể gia nhập công ty thì tình yêu có thể sẽ đến sau này. Anh rất quyến rũ và trung thực đến dễ sợ. Anh là người dđộc thân, anh yêu nước Mỹ anh muốn định cư ở đây… Sao lại không thử sống một cuộc sốngtrái khoái với đời xem? Chúng ta hi vọng sẽ thành côn,. mười phần trăm. Những kẻ vì yêu mà lấy nhau đã đâu đạt được một tỷ lệ thành công cao hơn.

-  Còn tôi, trong tất cả những chuyện đó, có vai trò gì? Tôi không phải là một đồ vật cho người ta thử xem chịu nóng tốt hay chịu lạnh tốt…

- Eric. tôi tin chắc rằng sau khi đã thử nghiệm Los Angeles, một thời gian đang sống ở châu Phi sẽ lôi cuốn anh thôi. Nếu anh tán thành thì thứ tiến hành từng giai đoạn: Angie. Công ty, Los Angeles, châu Phi.

- Trong công chuyện này, tôi được lợi gì, Angie?

- Được định cư ở Mỹ, một cương vị lãnh đạo trong một công ty nổi tiếng, và có thể một ngày ki, cả tình yêu. Không loại trừ điều đó đâu. ít nhất là đối với tôi.

- Người ta sẽ cho tôi là kẻ đi săn của hồi môn

- Đừng ngại gì về chuyện đó. Anh sẽ không sao đụng đến khoản gia tài của tôi được – nàng bảo, giọng dửng dưng. Tôi sẽ đảm bảo cho anh một địa vị vững vàng, xứng đáng với vị trí chồng của tôi ngay trong Công ty. Nếu hai người không đi đến được tình yêu, thì chúng ta sẽ ly dị. Sau đó anh sẽ tự do, nhưng tự do ở Hoa Kỳ… nếu quả đây là mơ ước của anh! Ngược lại, nếu do một phép lạ mà cuộc thách đố của chúng ta thành, thì chúng ta có thể có con cái và nuôi nàng chúng, trong một thế giới giản dị, gần gũi với thiên nhiên… Cuộc đời trái khoái!… Chỉ cần ở anh một lời hứa duy nhất: đừng bao giờ làm tôi trở thành lô bịch. Hai người đàn ông đã chế giễu tôi, đủ rồi!


Từ khóa tìm kiếm nhiều: những cuốn tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Angie đang đùa giỡn với tôi sao?


      Bằng một cử chỉ sốt ruột, tôi từ chối ly rượu sakê cuối cùng mà cô vũ nữ mặt bự phân mời tôi. Tôi cảm thấy như mình bị nhục mạ. Những câu đùa giỡn của Angie đã đẩy tôi vào tình trạng “người – công cụ”. Tôi giận nàng. Tôi muốn chấm dứt ngay bữa ăn tối.

-    Angie. cô là một đứa trẻ con được nuông chiều, và tôi một kẻ bi quan – trời sinh. Chúng ta đã gặp nhau hoàn toàn do một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đã vô tình có mặt tại đây. Chúng ta hãy là những người bạn tốt. Ngày mai tôi đi.

-    Anh hãy nghe tôi nói đã…

    Con mèo đại hào hoa ấy đang muốn vờn con chuột. Càng ngày tôi càng thấy khó chịu vì cái “ưu thế” của nàng đối với tôi.

-    Anh đâu phải có mặt tại đây vì tình cờ, Eric! Anh đã muốn gặp lại tôi, đã mấy lần gọi… có một lý do.

-    Đúng, tôi thì quá rỗi rãi, cô thì quá đẹp; cô biểu hiện cho một ràng buộc mới với nước Mỹ chỉ thế thôi.

rượu sakê



     Người ta mang phiếu tính tiền lại cho nàng. Nàng ký và liếc mất qua con số ghi ở cuối trang. Rồi nàng quay sang phía tôi:

-    Tôi dị đoan lắm. Hôm tiệc chia tay, tôi có đánh cuộc và có hứa một điều. Tôi tự bảo: Nếu quá anh ta hay gọi điện thì mình sẽ cho anh ta số điện thoại thứ hai của trại chăn nuôi. Gọi số đầu – tức sốcủa mình -nhân viên không bao giờ trả lời.

      Tôi đỏ bừng cả mặt.

-     Cô đã biết là cô sẽ về trại?…

-     Biết.

-     Vậy mà cô đã bắt tôi tới “gõ cửa” nhưng máy điện thoại câm?

-     Tôi muốn có một bằng chứng.

-     Bằng chứng gì?

-     Rằng anh thật sự muốn gặp tôi.

-     Mà không cần tìm biết lý do?

-    Không. Là một người theo chủ nghĩa định mệnh, tôi muốn chơi sấp ngửa. Anh có vẻ dửng dưng với các bạn tôi, anh không nhìn thấy họ. Vì tôi hay gây sự cả với số phận, nên tôi tự nói với mình: “Nếu mình là người đàn bà đầu tiên mà anh ta say đắm thì sao?”.

      Nhà hàng thưa khách dần.

-    Angie, cô có thể cho là bình thường khi cái anh chàng kỹ sư hóa học người Paris đang đi tìm một việc làm tại Hoa Kỳ ấy đâm ra “mê” cô à? Nếu như tình cờ mà điều đó có thật, thì tôi cũng phải giấu đi chứ, chối bỏ nó đi để khỏi tỏ ra là một gã cơ hội bẩn thiu. Tôi quan tâm đến tương lai tôi, nhưng không phải bằng sự lố bịch.

    Nàng nghe tôi nói. Nhưng cũng như tất cả những người chỉ quan tâm đến bản thân mình, nàng chỉ ghi nhớ những yếu tổ nào xét ra có lợi cho nàng.

-  Chính anh đã nghĩ tới một cuộc hôn nhân vụ lợi. Anh vừa nói ra.

-  Đời người ai chẳng như vậy? Nhưng khôngphải một cuộc hôn nhân với cô cô thì quá… xa vời… Tôi không mơ những giấc mơ mạo hiểm, cô đâu có cần một vũ hội hóa trang với một người đàn ông xa lạ tay không!

Từ khóa tìm kiếm nhiều: những tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Chúng tôi ghé thăm lễ đường

Một tiếng nói nội tâm vô hình và rành rọt trả lời tôi: “Có chứ… người ta có thể.”

       Bên ngoài, một đám đông đàn ông và đàn bà, mệt mỏi, đang tiến lên như những người mộng du, ánh sáng từ trăm nguồn đập vào võng mạc. Nửa đêm. Tại khu Strip, kể cả người Nhật cũng đều có cái vẻ của những con thỏ nhà bị đau mắt hột. Tôi đi cạnh Angie. Nàng lặng lẽ trầm tư. Nàng hất cằm chỉ cho tồi một ngôi nhà con con. Chúng tôi vừa đi qua trước một cảnh trang trí làm bằng giấy ép màu thanh thiên, giống như mặt tiền một ngôi nhà thờ làng.

- Một wedding chapter anh có biết cái gì không?

        Nàng ném tôi trở lại cái xó xỉnh tận cùng của  Hoa Kỳ, nhà thờ dành riêng làm lễ cưới, châu Âu già cỗi.

-    Vào đây… Liếc qua cho biết, chẳng mất gì đâu. Nếu một ngày nào đó anh thấy mình yêu, thì ít ra cũng biết cái chỗ cần tìm đến để mà thực hiện thủ tục chứ!

-    Angie, đừng nhắc mãi kiểu đùa giỡn đó…

-   Tôi không nói đùa đâu. Anh chẳng hiểu gì tất. Tôi đề nghị với anh làm một cú “ thực tập”, mà thực tập “cuộc sống trái khoáy” xem sao. Sao anh bước theo tôi có vẻ khó khăn vậy? Vào đi!

wedding


        Chúng tôi bước vào cái căn nhà kỳ quái gồm có một đại sảnh với bốn bên tường cửa đóng. Trong một góc, ba người đàn ông mật mũi hóa trang, mặc smoking với một bông cẩm chướng cài trên khuy áo, người lọt thỏm trong những chiếc ghế bành sâu, đang ngủ.

        Một thiếu phụ ngồi sau một ghi-sê chất đầy những chồng quảng cáo – tươi tắn như một bông hồng vừa lấy ở tủ lạnh ra – tiếp đón chúng tôi.

-       Xin chào quý khách! Nếu anh chị muôn làm phép cưới, chúng tôi có sẵn những người làm chứng.

-      Làm chứng gì?

       Angie muốn ngắt lời tôi, nhưng người thiếu phụ đã vội vàng trả lời:

-      Người làm chứng của chúng tôi thường là những diễn viên phụ của sân khấu. Sau buổi diễn, họtới đây làm đểkiểm ít tiền. Anh chị có giây đàng rồichứ? – Cô ta nói tiếp.

-    Không – Angie đáp – Chúng tôi chua quyết định: Sáng mai, cô có đông khách lắm không?

-    Cái đó thì không biết trước được. Hiện giờ có vài cặp đăng ký thôi. Chỉ đợi vài phút, thế thôi. Anh chị có dự định giờ…

-     Chúng tôi chưa lấy đăng kýmà – Angie nói.

      Tòa thị chính mở cửa tám giờ – cô gái bảo. Chỉ mất một thời gian ngắn ghi số liệu, tên tuổi vào các giây tờ, đến chín giờ là anh chị có mặt tại đây được rồi. Anh chị muốn làm lễ cưới theo nghi thức nào? Do Thái,  Hồi, Kitô, Tái giáng sinh? Hay chăng tôn giáo nào?

      Hai người nói chuyện với nhau như ở hiệu cắt tóc vậy. Tôi xem xét địa điểm; đi xa một chút và mở cửa ra phía sau thì thấy đó là một căn rộng lớn, phía trong cùng nền cao lên một ít như là một cái bệ, có đặt vài hàng ghế tựa. Cái kiểu trang trí này làm nổi lên cái phi lý trong lời đề xuất của Angie thực hiện một “cuộc sống trái khoáy” với tôi. Tôi chỉ liều mạng trong lý thuyết. Tôi chưa bao giờ thoát khỏi những giày vò – nỗi lo sợ của những người nghèo chí có một công dụng làm vật tiêu khiển cho bọn người giàu có. Có thể Angie không có lỗi gì, cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể thành. Tôi nhìn nàng trong lúc nàng thảo luận. Tôi phải tự tiếp sức cho tôi. Đúng. Với nàng, tôi có thế vượt lên trên những sợ sệt ưu tư. Mặc dù có dáng dấp một vận động viên, muốn cho “cái đó” tiến hành được, tôi phải thực hiện một sự “đạo diễn” nội tâm. Nếu tôi xuôi theo cuộc phiêu lưu này thì đen một lúc nào đó. tôi sẽ có thể “vận hành” không có gì trục trặc.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: cac tieu thuyet hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Càng ngày tôi và Angie càng gần gũi

        Nàng mần mõ chuỗi kim cương, nó không rộng, không dài quá, một vòng cổ màu xanh – trắng có thể làm cho một tay thợ kim hoàn tính nhỏ đến phát khóc lên vì xúc động, ở phố tôi tại Paris có một tay thợ kim hoàn, anh ta chí bán những sợi dây chuyền nhẹ như lông chim và những chiếc nhẫn có nạm một hạt kim cương nhỏ xíu. Angie hất đầu ra phía sau và đứng dậycơ thể của nàng run lên – Nàng đang muốn tôi. Nàng muốn có tôi. Tôi cảm thấy nàng đang có cái nhu cầu chiếm hữu được tôi. Không có gì là siêu nhân trong sự kêu gọi ấy. Một cái gì khác, nhưng là cái gì?

         Tối nay, tôi đã có một sự cố gắng. Thời gian gần đây tôi có khuynh hướng không quan tâm gì đến cuộc sống hoa lệ, đến những cuộc đi chơi, những trang phục, áo quần… nữa.

-  A, suýt nữa tôi quên, còn một chi tiết, mong anh đừng thấy khó chịu. Anh có khuynh hướng đồng tình luyến ái không?

-   Suýt nữa thì tôi “có cái khuynh hướng” đó máu tôi là âm tính.

-    Vì sao anh nói là máu anh âm tính?

-      Vì đúng như thế. Tôi có giấychứng nhận, đúng như vậy.

-    Anh đã thấy cần phải khám bệnh à?

Tiểu thuyết tâm lý


-    Nó là một bộ phận của cuộc sống.

-      Đúng! – Nàng báo – Anh có ở lại Hoa Kỳ nếu như người ta dành cho anh một chức vị tương đươngvới chức vị của anh ở Pháp không?

-    Chức vị của tôi ở Pháp không phải là của biếu. Dĩ nhiên là tôi sẽ ởlại. Nhưng tôi biết có những khó khăn. Trong thực tế không thể nào có được một cái giấy phép lập nghiệp tại đây cho một kỹ sư hóa học trung bình. Tôi không phải là một “giải Nobel” tương lai.

-      Anh kể tôi nghe xem anh biết làm những gì nào, Eric!

-    Tôi là một người tổ chức giỏi, một ông bầu, tôi hiểu biết thị trường quốc tế; tôi có thể là một cô vấn tin cậy được trong việc đầu tư vào châu Âu.

        Sự khiêm tốn của tôi tỏ ra ăn tiền.

-     Thế là rõ – Nàng nói. Và cái điều kỳ diệu là anh ý thức được rằng một xí nghiệp Mỹ dày kinh nghiệm trong nước là hoàn toàn khác với cái mà người châu Âu tưởng tượng về nó. Theo ý tồi, anh có khả năng thích nghi lắm.

-        Tôi kiên trì và khiêm tốn khi cần học tập… Sau một vài tháng là tôi có thể thành lập một nhóm để đi thăm dò thị trường các nước Pháp, Đức, Ý… Người cháu Âu vừa bị lóa mắt, vừa run sợ trước viễn cảnh 1992. Tôi có thể chí ra trước rất sớm những nơi nào thuận lợi nhất để xây dựng những nhà mấy mới.

-       Cám ơn anh về sự chính xác đó.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Câu chuyện về Angie đã không còn là bí mật

-    Anh hãy nói tôi nghe về mẹ của anh đi. Tới hai vị thân sinh của mẹ anh có những nhà mấy tại Đức, có đúng không?

    Roy đã nói hết với nàng rồi. Tôi làm một cử chỉ nho nhỏ – mà tôi coi như một cử chỉ kiêu kỳ lịch sự.

-    Hết cả rồi! Ta hãy để quá khứ nằm yên dưới lớp tro tàn. Các nhà mấy đã bị mấy bay Mỹ oanh tạc không còn một viên gạch. Đó là chuyện lịch sử đã rồi mà!

-    Anh hay qua Đức không?

-    Không, chẳng bao giờ!

-    Anh không bao giờ có ý định tìm về gốc gác gia đình của anh ở Đức sao? – Nàng hỏi, gần như cau có.

-    Không! Tôi đã xa lánh những người trong gia đình còn sống sót, những người thuộc thế hệ mẹ tôi. Họ toàn nói chuyện chiến tranh. Ngán ngẩm lắm.


Tiểu thuyết tâm lý




      Kể ra chiến tranh quả có một cái lưng giỏi chịu đựng, chiến tranh có ích đấy chứ. Ai dám nghi ngờ về kết quả những vụ ném bom. Tôi phóng đại lên một chút nữa:

-    Tòa lâu đài của ông bà người Đức của tôi rót cuộc còn lại một đống gạch vụn. Từ đó ít nghe ké chuyện chiến tranh, tôi càng thấy khỏe người.

-    Eric, đừng bất công! Đừng chối bỏ họ, họkhông phải là kẻ gây ra sự bạo tan của lịch sử.

-   Tôi đâu có chối bỏ cái gì đâu! Bằng chứng đang nói đến họ đấy nè.

     Tôi ngán cái chuyện phân tích những hang tâm lý hoàn toàn “ứng biến” theo ấy rồi. Bữa ăn cứ kéo dài vô tận… Tôi ngán cá nang cái nhà hàng sang trọng, cá cỏ vũ nữ Nhật “không gì lay chuyển nổi’’, chán cả những cáu phân tích nhạybén của Angie. và những cái định nghĩa của nàng cái ấn tượng khó chịu là nó dồn tôivào trạng thái một con chuột lang, không hơn không kém.

-   Chắc Roy đã kế với anh rồi… Cuộc hôn nhân thứ nhất của tôi là một thất bại: cuộc hôn nhân thứ hai thì kết thúc bằng một thảm kịch đau thương, anh biết chứ?

      Tôi ném một tiếng thở dài não nuột. Vậy là giờ đây quá khứ của nàng thuộc về “chúng tôi”. Tôi né tránh cái bẫy vừa sát nút:

-  Roy chí quan tâm đến trận thi đấu, còn tôi thì chẳng mấy tò mò. Điều chắc chắn duynhất mà tôi có được về cô là quả tình cô thật lộng lẫy.

       Tôi còn thận trọng nói thêm:

-  Tôi hết sức cảm thông về chuyện cô từng trai qua đau đớn, bất kế lý do nào. Tuy nhiên, dù buồn hay không, cô vẫn luôn luôn sáng chói.

Đọc thêm tại : http://tieuthuyettamlyxahoi.blogspot.com/2015/06/neu-toi-thong-minh-that-thi-qua-khu-toi.html


Từ khóa tìm kiếm nhiều: các tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Nếu tôi thông minh thật thì quá khứ tôi đã không đến nỗi đau khổ

Những cái bẫy siêu hình đến với một gã đàn ông nhát gan làm tôi nồi da gà.

-     Cô giải thích xem, Angie!

-    Anh có ước mơ những không gian rộng mở cho mắt anh, cho tâm hồn anh, những cánh đồng mênh mông lộng gió bốn phương không?

      Phải ứng phó thật chặt chẽ. Chỉ cần một tí ti nữa là nàng có thể làm cho cái bàn nhảy múa.

-    Ai mà không mơ ước những chân trời?

      Nàng cúi xuống – về phía tôi.

-     Những chân trời ấy, nhiều hơn anh tưởng. Sao anh không ở lại Hoa Kỳ khi anh mới tuổi đôi mươi?

Tiểu thuyết tâm lý


       

      Cô bé vừa chọc sâu mũi dao vào vết thương.

-     Lúc đó, tôi chưa đủ chín chắn để có được một quyết định loại đó. Vả lại tôi cũng nghĩ tới gia đình. Một chút liên hệ nghề nghiệp không đủ để mà sống còn, dù là có cả một lục địa nghề nghiệp để mà chinh phục.

      Thế từ ngày anh quen biết tôi, thì sao? – Nàng lo lắng hỏi.

-    Cái nhìn về tương lai của tôi bị rối mù. Cô làm tôi xáo động.

-    Chỉ vậy thôi à? – Nàng hỏi – chỉ có bị xáo đọng… Anh không… yêu tôi chút nào ư? Angie, cô nói cái gì kỳ cục vậy?

-      Yêu tôi là chuyện kỳ cục à? Cảm ơn về câu catụng đó!

-     Nhưng mà… thổ lộ một mối tình bất chợt và điên cuồng, với cô ư? sắc đẹp và sự giàu sang của côlàm cho tôi bại hoại. Tôi muốn bảo vệ lấy nhân cách của tôi.

-      Một con người bản chất trung thực, quý hóa biết bao! – Nàng nói, giọng dịu dàng.

      Tôi đã đi đúng con đường. Tôi đã tìm ra mạch quặng, thái độ đúng mức. Tôi bắt đầu hi vọng. Một con người trung thực như tôi là một điều tốt cho một người đàn bà như nàng, cho xã hội một vài giây suy nghĩ, tôi thấy nên tô đậm một chút cái bản chất nghiêm khắc và khá độc đoán của tôi. Một con ngườimấy nhưng biết âu yếm. Như thế là hay nhất.

-      Cô đẹp, tệ hơn nữa, đáng sợ. Ai dám nói dối vớicô được? Đứngtrước một trí tuệ, kẻ nói dối sẽ bị mấtmặt tức thì.

-      Anh thấy vậy à? – Nàng hỏi, vẻ hài lòng. Tôi không coi mình thông minh đến mức ấy đâu. Nếu tôi thông minh thật thì quá khứ tôi đã không đến nỗi đau khổ như vậy, Than ôi! Tôi đã quá tin vào những lời lừa phỉnh đủ các loại.

        Tôi ngẩng đầu lên, lòng hơi phiền muộn. Tôi đã tận dụng hết mọi lời khen ngợi rồi.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: doc tieu thuyet online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Người con gái luôn khiến tôi phải suy nghĩ

Nàng muốn nói gì qua chữ “thật hơn cả chúng tôi”? Ngu dốt hơn, chậm chạp hơn, khó xoa dịu hơn ư? Thiếu tiền làm cho người ta sinh rụt rè. Cần phải điều khiển nàng. Nàng chỉ mong có thế mà không muốn giúp tôi.

       Nàng cúi xuống bên tôi.

- Tôi yêu châu Âu. Tôi đã sang Pháp nhiều lần. Nếu anh ở đây, chúng mình có thể sống vài ngày thú vị. Chúng mình sẽ đi thăm tất cả các ngôi nhà của tôi.

       Nàng nhìn tôi như một Don Juan lạc bước trên xứ sở người Yankee hay nàng cho tôi là một con chuột lang? Lòng kiêu ngạo của tôi như một con rồng già chợt trỗi dậy. Một mối quan hệ lai tạo ngay từ đầu có thể làm tôi tiêu tan sự nghiệp.

- Angie, cô hãy nói thẳng thắn: Cô muốn gì? Tôi không phải là một ông khách sộp lắm. Ít nói và nhiều ưu tư, tôi cảm thấy mình làm vướng mắt người khác. Tôi thú nhận rằng tôi rất thích cô. Nhưng tôi không muốn dấn thân vào một cuộc phiêu lưu không có lối ra. Nước Mỹ đã làm tôi đau khổ lắm rồi.

Tiểu thuyết tâm lý


       Nàng đặt tay nàng lên tay tôi, một giây.

- Tôi mong ước có một sự hiện diện thân yêu bên cạnh – tình yêu thể xác đối với tôi dường như chí làthứ yếu. Nó là một kết quả và chỉ có trong hôn nhân. Tôi già dặn về kinh nghiệm rồi. Vấn đề không phải thể xác mà là tâm hồn. Con người ta bao giờ cũng cần có một người bạn.

      Tôi suýt khóc lên nức nở. Thì ra trước mặt tôi là một con người đại lãng mạn?

      Nàng nói tiếp:

-     Tôi mong được hiểu kỹ anh, phát hiện ra chí hướng, lý tưởng của anh.

       Tôi toan kêu lên: “Tiền bạc và quyền lực! Rồi mọi sự sẽ đến, tự nó!” .

-     Lý tưởng của tôi? Một nghề nghiệp thành đạt, một người bạn đời mà tôi có thể chia xẻ ngọt bùi, một cuộc sống gần gũi với thiên nhiên.

       Tôi thở dài:

-     Một thứ lòng trong trắng, không khí và những ý định.

       Tôi thấy mình nói được một câu tuyệt diệu. Nàng cũng thấy vậy.

-    Điều anh vừa nói làm tôi xúc động sâu xa. Sau này anh sẽ rõ vì sao.

      Một cô phục vụ mặt trắng trẻo, mặc một chiếc kimono lụa có quàng thêm một khăn lưng, một lần nữa rót đầy rượu sakê vào cái bát sứ con. Tôi hơi ngạc nhiên trước hiệu quả câu định nghĩa của tôi.

-    Tôi ngày càng tin chắc rằng cuộc gặp gỡ củachúngmình đãđượcđịnh đoạt, do một sự hấp dẫn từ tính xui khiến nhữngsinh vật nào đó gặp nhau theo tiền định. Trước khi đi xa hơn, tôi muôn được bảo đảm rằng anh là một người đàn ông tự do. Tôi muốn nói: không ràng buộc bởi một mối quan hệ nào bởi những lời cam kết tình cảm nào.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: đọc tiểu thuyết online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Tôi muốn có được cô ấy

 Tôi dùng đùa gắp những sợi táo màu hung và màu lục. Phải chăng tôi là một thứ giải trí cho bữa ăn tối này? Nàng chờ đợi gì ở tôi? Một người đàn ông ôm ấp gối chăn, một người anh trai biết cảm thôngmột người tâm phúc mà mình có thể kể hết mọi sự bởi hắn trung thực và nhất là bởi hắn sắp đi? Tôi sẵn sàng đánh đổi vài tháng của cuộc đời vô định của tôi để biết được tôi phải nói gì đây với nàng. Tôi lựa chọn sự im lặng. Tôi không dám phiêu lưu trên con đường tán tính nhảm nhí kiểu “em đẹp lắm em ơi”. Từng phút từng giây tôi có nguy cơ bị mất mặt. Tôi là tên vô sản Paris đứng trước một ảo ảnh.

-           Tôi biết về anh chẳng được bao nhiêu. Eric. – Nàng nói. Và anh, anh cũng chẳng hỏi tôi câu gì.

            Tôi lấy giọng điệu một James Bond lúc cuối đời với vẻ tự tin: vấn đề gì cũng ứng phó được.

-           Tóc của cô quăn tự nhiên à?

            Nhưng tôi lập tức bỏ đi lối nói chuyện ấy, nó không hợp với tôi.

Nàng cười:

-           Anh quả là kỳ cục! Đúng vậy, tự nhiên. Ba tôi có mái tóc quăn, mà tôi là một phụ nữ Scandinayie tóc vàng. Thế là tôi có mái tóc màu này cộng với những lọn tóc xoăn.       

-           Quyến rũ thật! – Tôi nói.

Tôi chẳng mất gì với chữ “quyến rũ” ấy.

-           Cảm ơn. không phải công lao của tôi. Của trời cho mà!

Tiểu thuyết tâm lý


           Khi thì nàng bộc lộ một mối quan tâm nồng nhiệt đối với tôi. Khi lại dửng dưng, xã giao chiếu lệ. Rồi đột nhiên cởi mở thân tình. Tôi khát khao nàng – bà chủ tịch công ty Ferguson; tôi khao khát bà tổng giám đốc có cặp vú xinh xinh nổi cộm lên dưới chiếc áo thêu hoa, cái nhìn lấp lánh ngàn tia sáng màu vàng và đôi môi khêu gợi. Bà sở hữu chủ công ty Ferguson có những hàng mi dài và cong. Nàng làm nẩy sinh một sự thèm muốn bao la, rộng lớn, vừa thể xác vừa tinh thần. Nàng là biểu tượng sống động của tất cả những gì tôi mong muốn, thèm cá sắc đẹp nữa.

-           Angie này?

-           Gì anh, Eric?

-           Cô chờ đợi gì ở buổi tối này của chúng ta?

Có hôn hay không hôn. Vấn đề cơ bản là ở đó. Nếu có thì liệu có nên vội quá không?

-         Anh rất dễ mến còn tôi thì cô đơn – Nàng đáp. Đến đây, tôi đã đắn đo, suy tính. Tôi sống trong một phòng kín: vẫn những con người ấy. những câu nói ấy, những bộ mặt ấy, đó là cái mà người ta gọi là “một nhóm bạn bè”. Anh là một người mới, quyên rũ, rất chỉnh tề. Một người có những phản ứng khác vói những phản ứng của chúng tôi. Tôi có ý nghĩ rằng anh thật hơn cả chúng tôi.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Cuộc hẹn hò như đã sắp đặt trước

Nàng nói chuyện với tôi một cách hết sức tự nhiên, như thể cuộc hò hẹn này đã được chuẩn bị từ nhiêu tháng trước. Nàng kể về cái chết của cha mẹ nàng. Nàng miêu tả những đức tính nhân đạo và chuyên môn của ông cố vấn của nàng, ông Sean Sandcrs, người bạn tốt nhất của cha nàng và là người quản lý tốt nhất của công ty. Nhan sắc, sự thông minh của nàng làm tôi say đắm; sự giỏi giang trong công việc làm ăn và tính toán của nàng làm cho tôi kinh ngạc. Ông chủ ngôi nhà đến chào chúng tôi. Người đàn ông Nhật lạnh lùng ấy chỉ biết một vài điều tản mạn về tôi: người Pháp, kỹ sư, qua đường. Thỏa mãn với những câu ca tụng của chúng tôi, ông ta, vẻ nghiêm nghị, đến những bàn khác. Angie hỏi tôi đã đến Nhật lần nào chưa. Tôi trả lời rằng tiếc thay công ty của tôi không có quan hệ với các nước châu Á.

Cuộc hẹn hò


-  Đối với chúng tôi – nàng bảo – đó là những kẻ thù đáng gờm nhất. Họ muốn tất cả, mua tất cả. Tôi biết họ khá rõ. Tôi cũng có một vài quan hệ với sinh viên, nhất là với con gái của một nhà công nghiệp có thế lực lớn. Nhà trường là một cái ao nuôi dưỡng những mối quan hệ. Eric này, anh có thấy thoải mái khi ở nhà Roy không?

Vì sao nàng lại hỏi tôi câu đó?

-     Anh ta dễ có cảm tình, bạn bè anh ta đều lịch sự. Nhưng không chỉ vì Roy mà tôi buồn và thấy nặng lòng khi phải rời đất nước Hoa Kỳ.

Tôi hi vọng nàng sẽ hỏi: “Vậy thì vì cái gì?” vàtôi sẽ đáp “Thử đoán xem!”. Nhưng nàng không mát thời gian với những chuyện huyên thuyên vô bổ ấy.

-      Anh có nói với Roy là anh muôn được ở lại Hoa Kỳ à?

-      Không, tôi không bao giờ lợi dụng mối quan hệ bạn bè để giải quyết những vấn đề nghề nghiệp.

Nàng khen ngợi tôi về thái độ ấy:

-     Nếu mọi người ai cũng như anh thì cuộc sống sẽ vững vàng hơn. Người ta ít có nguy cơ bị sa vào cạm bẫy bất cứ lúc nào. Việc tôi mời anh có làm anh ngạc nhiên không?

Tôi đang đi trên một bãi mìn. Tôi phải cân nhắc thận trọng từng câu từng chữ. Tôi không cả đoán được cái nhịp độ của thành công và thất bại trong môi trường này. Nàng chờ đợi gì ở tôi?

-    Ngạc nhiên? Không. Cô có nói đến cái khả năng này lúc ở cạnh lò than. Tôi đã lẫn lộn lung tung các số điện thoại. Suýt nữa tôi đã rời Hoa Kỳ mà không kịp nói với cô một lời từ biệt.

-     Anh đã bực dọc hay là buồn?

-     Buồn thì đúng hơn.

-     Anh có chân thực không? – Nàng hỏi.

-     Nói dối là điều hết sức phi lý.

      Nàng mỉm cười.

-     Người ta cũng thường nói dối chứ, do nhu cầu xã giao hoặc nhu cầu buôn bán. Cái mà tôi cho làngười đặt niềm tin trọn vẹn vào? Tôi coi trong niềm tin hơn cả tình yêu. Nó là điều thiêng liêng.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: tieu thuyet online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Con đường đến thành phố Las Vegas

Tại sân bay Las Vegas, tôi thuê một chiếc Buick.

       Người ta thỏa thuận giá cho thuê năm hôm, nhưng nếu trả xe sớm hơn cũng sẽ không được bớt. Sau khi xem bản đồ thành phố – tôi được trao cùng với chìa khóa xe – tôi cho xe lăn bánh trên một con đường hai bên là những cây cọ, bụi bờ lúp xúp và hoa. Bóng tôi dịu dàng ám áp bao trùm lấy người tôi như một lớp lông tơ.

        Tôi rẽ theo một con đường rộng bằng phẳng, hai bên san sát những khách sạn Tnoter và những biển quảng cáo. Và bỗng nhiên tôi thấy mình đi dưới một trận mưa ánh sáng để vào cái thành phố màu mè nhất trần gian này. Tôi đã xem nhiều phim quay ở Las Vegas, những tấm hình, những bài phóng sự, tất cả đều có vẻ hời hợt, giả tạo, bên cạnh sự hào nhoáng đến lóa cả mắt mà thành phố này dành cho những người khách đi đường. Cái hào nhoáng điên rồ bên ngoài của Las Vegas chẳng qua chỉ là một thứ kỹ thuật ánh sáng, kỹ thuật nhấp nháy, kỹ thuật chạy đường vòng của những bóng đèn điện và nêông vừa làm vật trang trí, vừa làm cho mặt tiền các cửa hiệu thêm nhộn nhịp vui tươi.

thành phố Las Vegas
  

     Giữa làn sóng liên tục của xe cộ qua lại, tôi thấy từ xa tấm biển quảng cáo rộng mênh mông của khách sạn “Caesars Palace”. Tôi rẽ qua trái, đi giữa những hàng rào tia nước lung linh và đến bên cổng chính ra vào. Những chùm ánh sáng leo lên tận trời cao rồi lại đổ xuống như dòng thác chảy, tung rắc khắp xung quanh vạn ngàn những hạt sao sa.

        Tại cửa chính, một nhân viên gác cổng cải trang thành một vị tướng quân đón tiếp tôi. Y cúi xuống hỏi tôi qua tấm kính đã hạ:

-           Thưa, ông có giữ chỗ trước?

-           Bà Hovvard chờ đón tôi.

        Người ta liền thu xếp cất đặt xe cộ và hành lý của tôi, mấy chiếc vali và vợt. Khi băng qua đại sảnh tấp nập nào mấy đánh xu, nào khách chơi, tôi đã thuộc về một thế giới khác. Tôi hỏi ở phòng tiếp đón số điện thoại của bà Howard và gọi nàng qua dây nói của khách sạn. Vừa nghe chuông báo, Angie cầm mấy.

-           Chào Angie!

-           Hello, Eric! Hãy là người khách quý của Las Vegas!

         Tôi đang sống trong một ảo ảnh: một phụ nữ Mỹ cô độc, giàu có và tự do, đang đợi tôi trong dãy buồng kép của khách sạn Caesars Palace! Ra khỏi thang máy, tôi bước đi trên tấm thảm dày; mắt dõi theo các con số và gõ cửa buồng Angie. Nàng ra mở cửa với chiếc áo dài trang kim bó sát người. Những chấm đen và bạc càng làm nổi bật làn tóc bạch kim của nàng.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: tiểu thuyết online

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Buổi hẹn gặp bất ngờ của tôi

-  Thế là may!

- Nàng bảo. Tôi sẽ có thể giới thiệu với anh về thành phố này. Được chứng kiến và tham gia vào sự ngạc nhiên của người châu Âu là một điều thú vị. Chúng ta sẽ ở đó một vài giờ; sau đó nếu anh không chán tôi thì ta đến Golden Rain cưỡi ngựa chơi.

Ngựa. Tôi chỉ muốn một mình nàng thôi. Tôi nhận lời đến gặp nàng ngay buổi chiều nay tại sân bay Las Vegas.

- Ai đến trước đợi người đến sau… ở phòng hành lý – Nàng bảo.


Buổi hẹn gặp bất ngờ


Vì nàng hỏi nên tôi phải nói rõ tôi đang ở khách sạn nào của Santa Cruz. Tôi hứa sẽ gọi để báo cho nàng biết tôi sẽ đến Las Vegas vào giờ nào. Tôi đặt mấy xuống, gọi tổng đài và xin gặp sân bay San José. Mười lăm phút sau, tôi đã được giữ trước một chỗ trong chuyến bay chiều. Vậy là tôi chỉ còn vừa đú thời giờ để đi đoạn đường từ Santa Cruz đến San José tại đây tôi phải trả xe. Tôi lại gọi Angie để xác định giờ đến của tôi lần nữa, rồi tôi bắt đầu sửa soạn hành lý. Tôi đang sắp bước qua ngưỡng cửa thì điện thoại reo lên. Hay nàng thôi không mời mình nữa chăng? Tôi lo sợ, cầm mấy.

-    Eric đó à?

-    Angie ư?

-   Nơi hẹn gặp không phải ớ sân bay mà là ớ Caesars Palace. Tôi vừa đặt trước một bàn trong một nhà hàng Nhật Bản cho buổi 21 giờ tối. Tôi đợi anh tại khách sạn. Anh cứ bảo người ta dẫn anh tới chỗ tôi là được. Thôi, hẹn chiều nay!

Tôi đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Trên mặt biển xanh là bóng dáng một cái cổng Lớn bằng vàng và bằng ngọc đang sắp mở ra. Số phận vừa ban cho tôi cái đặc ân được kéo dài thời gian ở lại Californie.

Tôi đã chần chừ quá giờ quy định rồi mà vẫn chưa rời khách sạn. Nhưng tôi đã viện cớ chuyện gia đinh buộc tôi phải đi hôm nay. Cô gái ở quầy hàng nhún vai và không tính tiền tôi đêm ấy. Suốt cuộc hành trình, trên con đường rộng và quanh co, tôi chuẩn bị tư thế cho cuộc gặp gỡ. Tôi phải tim được một việc làm, bất cứ việc gì dù hèn mọn đến đâu.

Mặc dù gặp nhiều chuyện dọc đường và bị nghẽn lối nhiều lần, tôi vẫn tới kịp sân bay San José. Tôi trả xe tại một cửa giao dịch cho thuê, trả tiền vé mấy bay và đi Las Vegas. Tôi nhìn qua cửa sổ, hoàng hôn màu hồng đang buông xuống. Sa mạc hiện dần rồi lùi lại rất nhanh dưới cánh mấy bay. Trước khi mấy bay hạ cánh, tôi nhìn thấy trong những tia sáng cuối cùng của ban ngày, một dấu màu xanh đậm, đó là hồ Mead.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: nhung cuon tieu thuyet hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Angie – người làm tôi bối rối

-    Angie, tôi đã cảm thấy, mỗi lần đứng bên cô lòng mình dạy lên một niềm vui gần như là hạnh phúc. Và bởi tôi là một đứa ích kỷ cho nên tôi rất mong được gặp lại niềm hạnh phúc đó.

-  Hạnh phúc, bên tôi? Tôi. con người làm hư hỏng mọi chuyện?

-  Đúng, bên cô. Tôi không biết cô làm hư hỏng cái gì, nhưng sự có mặt của cô làm cho người ta yên tâm. Và tôi đang cần được yên tâm. Tôi đang như con thuyền trôi giạt giữa dòng.

-     Vấn đề hiện nay của anh là vấn đề gì?

-       Thật là khó nói, nhưng với cô, tôi xin thú nhận âm thầm. Tôi có nói với Roy rằng tôi đã xin nghi làm để nghiên cứu một năm; không đúng đâu. tôi đã bó công việc của tôi ở Pháp vì bướng bỉnh.

Tiểu thuyết tâm lý



Tôi vừa làm một việc rất mạo hiểm. Đối diện với bà chủ có quyền lực tuyệt đối của một công ty Mỹ. với một kẻ thừa kế cảnh giác, thông minh, tôi tự giới thiệu mình là kẻ lá mặt lá trái và thiếu thận trọng về phương diện nghiệp vụ.

-    Nếu như anh có khả năng vật chất đủ để rời bỏ tất cả – Nàng nói, thì chắc chắn anh đã hành động đúng. Nhưng tôi hi vọng rằng không phải vì trận thi đấu tại nhà Roy mà anh nẩy ra cái quyết định ấy.

-    Đâu có! Tôi đã nhạn lời mời chỉ vì tôi yêu nước Mỹ.

-    Vì sao? – Nàng hỏi. Vì sao?

-  Nó là Đất thánh của tôi. Từ cái tuổi hai mươi, tôi từng đến đây để hứng chịu bao nhiều sự biến, va chạm, tiến bộ, khâm phục, kế cả giận hờn. Tôi khổ vì một sự say mê điên rồ, một sự ghen tị dại dột. Nhưng mà ở đây, tôi hiểu được thế kỷchúng ta.

-  Anh sẽ tỉnh ngộ ngay thôi. Ở Mỹ, người ta chỉ tồn tại được bằng cách chiến đấu không ngừng.

Tôi ngẩng đầu, tồi phải tiếp nhận bài học của nàng, tôi không nên làm cho nàng hoảng sợ.

-  Bây giờ là 15 giờ. Anh vẫn có thể tới kịp San José để di chuyển mấy bay tới Réno… Sau đó thuê một chiếc xe đi về hướng Carson City. Trại chăn nuôi ở khu vực này. Anh có thấy thú vị không?

Tôi nắm chặt ống nói đến sai cả khớp xương tay.

-     Có.

-  Trại chăn nuôi ở cách Carson City hai mươi phút. Nếu không – Nàng bảo, để tôi nghĩ xem.

Tôi sợ nàng thay đổi ý kiến.

-    Nếu không, thì sao?

-       Chúng ta có thể gặp nhau tại Caesars Palace. Mời anh đến đó hay hơn. Từ San José, có nhiều chuyến bay suốt cả buổi chiều; nếu anh lờ hết tát cá các chuyên bay thường thì thuê một chiếc mấy bay – taxi. Tôi mời anh ăn bữa tối. Anh có vêu Las Vegas không?

-       Tôi không được biết sự tích của nó.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Cuộc đối thoại khiến tôi phải suy nghĩ

-     Ông vẫn cầm mấy đó chứ? – Cô điện thoại viên hỏi.Vâng. Đừng cắt của tôi.

-     Ông không muôn đặt mấy xuống và gọi lại à?

-   Không, cô làm ơn đừng cắt. Tôi có quen hay nói chuyện với các điện thoại viên dù nam hay nữ. những con người nhạy bén lạ thường và rất cói mó. Bồng nhiên có tiếng phụ nữ:

-     Alo?

-     Angie hả?

-     Ai đó?

-   Eric đây. Người ta không báo cho cô là có “người bạn Pháp” gọi à?

-     Không.

Cùng một lúc. tôi cảm thấy vừa nhẹ nhõm trong lòng vừa cần đến một sự mặn nồng, âu yếm. một cái gì như quan hệ bạn bè. Tôi phải tự nén minh lại đế không làm cho nàng khiếp sợ trước một sự vồ vập mà có thể là nàng không hiểu.


Tiểu thuyết tâm lý



-     Tôi muốn nói chuyện rất chân tình…

-   Anh nói câu gì mà dở vậy! – Nàng vừa cười vừa trả lời tôi. Thế thông thường anh nói dối à?

Tôi trấn tĩnh lại.

-   Không, nhưg tôi rất khó khăn mà thú nhận rằng… tôi không thể thiếu cô được.

-     Không thể thiếu?

-   Đúng vậy… Tôi đã không muốn chúng mình chia tay nhau trong một ấn tượng không tốt. Tôi đã tự thấy mình vụng về và e ngại, khi còn ở nhà Roy ngập chìm trong bao nhiêu câu chuyện  đó đã làm tôi bị lạc hướng…

Lại im lặng. Đường dây bị cắt chăng?

-      Allo, Angie?

-  Tôi đây – Nàng đáp. Tôi đang nghe anh đây. Tôi có nhận thấy một sự hoang mang nào lúc ấy đâu. Anh có vẻ thoải mái mà.

-      Càng hay. Nhưng lúc ấy, tôi vẫn ở thế thủ đó.

-      Vì sao vậy?

-  Lần đầu tiên tôi bị xúc động, tôi bị xao xuyến vì một người đàn bà, vì cô. Tóm lại, tôi muốn được nghe giọng nói của cô một lần nữa.

-      Anh sắp trở lại Paris à?

-      Vâng.

-      Bao giờ?

-        Sắp. Chỉ cần đủ thời giờ thổ lộ tình yêu của tôi đối với Golden Gate.

-      Tinh yêu à?

-      Người ta có thể yêu nó bằng tình yêu thực đún2

thế!

-      Yêu một cảnh vật?

-      Vâng.

-        Nếu anh sang châu Phi, anh sẽ “tôn thờ” châu Phi! -.Nàng nói.

-      Có thế lám.

-     Đó là chuvện chắc chắn.

 Chúng ta sẽ có nhiều chuyện đế nói với nhau, Angie ạ.

-     Anh gọi cho tôi từ đâu vậy?

-     Từ Santa Cruz. 

-     Anh làm gì ở Santa Cruz?

-  Có những kỷ niệm về thời kỳ đi tìm nước Mỹ của tôi.

-     Anh đã tìm thấy chưa?

-     Mới đi qua bên cạnh.

-  Chúng ta gặp nhau nhé, có được không? – Nàng do dự bảo. Nhưng tôi không muốn khẩn khoản quá: Anh đã không nhận lời mời đầu tiên của tôi một cách nhiệt tình cho lắm.

-     Tính tôi hay e ngại, ít cởi mở.

-  Tôi đã chờ anh gọi điện thoại cho tôi, nhưng anh… – Nàng nói rõ.

-     Vậy thì tốt quá.

-     Eric, anh định thế nào?

-      Tôi đang do dự. Cô làm tôi bị choáng váng. Lâu nay tôi chỉ có say đắm Golden Gate. Nếu giờ đây tôi lại bị thêm cô làm cho say đắm thì khi trở về châu Âu, tôi càng trở nên bỡ ngỡ lạ lùng.

-      Tôi không tìm kiếm một chuyện phiêu lưu tình cảm. Ở tôi đã không còn hạnh phúc hôn nhân, tôi rất đa nghi. Nhưng anh thì khác và một cuộc viếng thăm chẳng dẫn đến một kết quả gì.



Từ khóa tìm kiếm nhiều: những cuốn tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Người tôi muốn gặp

Tôi dừng lại trước các cửa hiệu bán quà lưu niệm ngắm nghía những đồ vật xấu xí người ta bán làm kỷ vật. Tôi định chọn mua một cái gì đó cho Garrot… ừ sao không tặng hắn ta một cái con Nữ thần Tự do nhỉ? Đúng là một sự chế nhạo đạt ớ mức tuyệt đối của nó.

      Sau cuộc dạo chơi này về tôi báo cho phòng tiếp đón của khách sạn rằng ngày mai tôi đi. Rồi tôi lên buồng, ngồi ở mép giường, và lại lao vào cái trò chơi quái quỷ quay số điện thoại. Các con số như đã xăm vào đầu ngón tay tôi. Tôi gọi một lần cuối cùng số điện thoại ngôi nhà Beverly Hills. Viên quản gia tiếp tôi như người quen cũ.

Người tôi muốn gặp


     

-   Eric Landler đây người bạn Pháp của bà Hovvard. Ông vẫn không rõ bà hiện nay ở đâu à?

-   Tôi rất tiếc, thưa ông Landler; tôi vẫn không có tin tức gì về bà cả.

-   Tôi đành thôi vậy – Tôi nói nhẹ nhàng… Tôi trở lại châu Âu, trở lại Paris.

Người quản gia có một phút suy nghĩ:

-   Ông có muốn gọi trại chăn nuôi thêm lần nữa không, thưa ngài? Tôi có một số điện thoại thứ hai nữa để gọi Golden Rain – Trại chăn nuôi ấy gọi là “Golden Rain”… Để tôi cho ngài số điện thoại đó.

Tôi ghi nguệch ngoạc lên một mảnh giấy, với ngón tay run rẩy vì hồi hộp, cái cơ may cuối cùng của tôi. Tôi đặt mấy xuống và gọi luôn bang Nevada. Cái địa điếm thích ứng với con số điện thoại ấy nằm Irong vùng Carson City. Sau ba lần gọi, tôi mới nghe ngườicầm mấy.

-      Nhà bà Howard đây.

Tôi phải nén lại một tiếng thở ra.

-      Tôi muốn nói chuyện với bà Hovvard.

-     Bà không có ở nhà, nhưng chí ít quanh quẩn đâu ngoài vườn hay ởcác chuồng trại thôi. Ông có muốn tôi gọi bà về?

-      Có. ông làm ơn.

-      Ông cho biết quý danh.

-      Người bạn Pháp của bà.

-      Người bạn Pháp? – Giọng bên kia hói lại.

-      Đúng vậy.

-      Được rồi, xin ông cứ cầm mấy.

      Sau đó là sự im lặng, sự trống trải. Không khí rung lên những tín hiệu âm vang. Tự nhiên tôi lăng mình cầu nguyện. Tôi đã bỏ việc cầu nguyện từ mười, mười lăm hay hai mươi năm nay rồi, không rõ. Trước kia, phải tống cho tôi mấy cái đá tôi mới chịu đi xem lễ nhà thờ. Không phải lễ sinh, không phải lễ người trợ tế cũng không phải là người ngoan đạo, tôi chẳng bao giờ là một thành viên của Giáo hội cả. Những lúc đó, tôi chạy theo sau Chúa, tôi yêu cầu Chúa làm phép lạ cho tôi thấy.


Từ khóa tìm kiếm nhiều: những tiểu thuyết hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments

Tìm kiếm kí ức

    Ngày hôm sau, như một thằng khùng, tôi gọi lần lượt số này sang số nọ. “Tôi không biết bà ở đâu”, người đầu bếp trả lời tôi lần thứ ba, sáng hôm nay. Khách sạn sắp ngốn hết tiền của tôi, và những cố gắng bất thành làm tôi hao mòn nghị lực. Khoảng mưòi một giờ, tôi xuống quầy càphê, gọi một xănguých-biptec và làm sạch cả đĩa. Ngay bữa ăn thứ hai, cô phục vụ đã “nhận mặt” được tôi rồi. Tôi vừa múc ra đĩa một ít đưa món, cô ta đã vội vàng bê luôn cái xô đựng đá hòng “cứu văn” một vài lát dưa chuột muối kiểu Nga và mấy củ hành con. Trong buồng nằm, những chiếc vali sang trọng và những cây vợt tennis cũng coi khinh tôi. Thời gian trôi chậm rãi.


Tìm kiếm kí ức



     Cuộc sống của tôi chẳng còn một ý nghĩa gì. Đôi khi tôi đặt mấy xuống một cách đột ngột tướng chừng có thể làm nó vỡ tung ra. Tòi hỏi đi qua lại đi lại trong khoang giữa buồng trọ của lõi và bãi biên, ở đó những con chim miền biên cương nghị cứ vỗ cánh quét chân ầm ĩ. Những đứa trẻ mặc quán áo tám băng cao su đen ru bãi với những tấm ván lưới tròn vai. Chúng xuống nước từng tốp nhỏ một. chờ đợi, rồi vừa la hét om sòm vừa chôm lên những dạt sóng xòa vào bọt trắ ng tung tóe. Tôi ghen tị cả với bọn trẻ con: Chúng là trẻ con Mỹ, chúng có tương lai. Rồi bị ám ánh. tôi lại trở về buồng, lại gọi điện.

     Tôi để điện thoại reo hồi lâu. Tuy cố sức gạt ra ngoài ký ức. tôi văn nghĩ tới mẹ tôi. “Mẹ muốn mang con theo mẹ sang Đức. Than ôi! Không thể được. Nhưng con đừng lo! Mẹ sẽ về tìm con”. Bà đã không đẻ lại một dấu hiệu nào chứng tỏ bà còn sống. Những người đàn bà đã thoát đi rồi biến mất khỏi cuộc đời tôi. hoặc do lỗi của tôi, tôi đã tự đánh mất gốc của mình. Tôi bỏ không chờ điện thoại nữa, ra khỏi phòng và đến khu vườn có trò diễn nằm bên kia con đê chắn. Tôi thấy lớp trẻ của Santa Cruz, những thiếu nữ sạch sẽ, hớn hớ. tươi cười và có mặt những thanh niên cùng lứa. Họ đi xe mấy đến, nói chuyện và vui đùa với nhau, cố tình không để ý tới một vài cặp hippi đã về già trống như mới vừa từ một quyển truyện cổ tích nào hiện ra.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: cac tieu thuyet hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Read Comments