RSS
Được tạo bởi Blogger.

Chúng tôi ghé thăm lễ đường

Một tiếng nói nội tâm vô hình và rành rọt trả lời tôi: “Có chứ… người ta có thể.”

       Bên ngoài, một đám đông đàn ông và đàn bà, mệt mỏi, đang tiến lên như những người mộng du, ánh sáng từ trăm nguồn đập vào võng mạc. Nửa đêm. Tại khu Strip, kể cả người Nhật cũng đều có cái vẻ của những con thỏ nhà bị đau mắt hột. Tôi đi cạnh Angie. Nàng lặng lẽ trầm tư. Nàng hất cằm chỉ cho tồi một ngôi nhà con con. Chúng tôi vừa đi qua trước một cảnh trang trí làm bằng giấy ép màu thanh thiên, giống như mặt tiền một ngôi nhà thờ làng.

- Một wedding chapter anh có biết cái gì không?

        Nàng ném tôi trở lại cái xó xỉnh tận cùng của  Hoa Kỳ, nhà thờ dành riêng làm lễ cưới, châu Âu già cỗi.

-    Vào đây… Liếc qua cho biết, chẳng mất gì đâu. Nếu một ngày nào đó anh thấy mình yêu, thì ít ra cũng biết cái chỗ cần tìm đến để mà thực hiện thủ tục chứ!

-    Angie, đừng nhắc mãi kiểu đùa giỡn đó…

-   Tôi không nói đùa đâu. Anh chẳng hiểu gì tất. Tôi đề nghị với anh làm một cú “ thực tập”, mà thực tập “cuộc sống trái khoáy” xem sao. Sao anh bước theo tôi có vẻ khó khăn vậy? Vào đi!

wedding


        Chúng tôi bước vào cái căn nhà kỳ quái gồm có một đại sảnh với bốn bên tường cửa đóng. Trong một góc, ba người đàn ông mật mũi hóa trang, mặc smoking với một bông cẩm chướng cài trên khuy áo, người lọt thỏm trong những chiếc ghế bành sâu, đang ngủ.

        Một thiếu phụ ngồi sau một ghi-sê chất đầy những chồng quảng cáo – tươi tắn như một bông hồng vừa lấy ở tủ lạnh ra – tiếp đón chúng tôi.

-       Xin chào quý khách! Nếu anh chị muôn làm phép cưới, chúng tôi có sẵn những người làm chứng.

-      Làm chứng gì?

       Angie muốn ngắt lời tôi, nhưng người thiếu phụ đã vội vàng trả lời:

-      Người làm chứng của chúng tôi thường là những diễn viên phụ của sân khấu. Sau buổi diễn, họtới đây làm đểkiểm ít tiền. Anh chị có giây đàng rồichứ? – Cô ta nói tiếp.

-    Không – Angie đáp – Chúng tôi chua quyết định: Sáng mai, cô có đông khách lắm không?

-    Cái đó thì không biết trước được. Hiện giờ có vài cặp đăng ký thôi. Chỉ đợi vài phút, thế thôi. Anh chị có dự định giờ…

-     Chúng tôi chưa lấy đăng kýmà – Angie nói.

      Tòa thị chính mở cửa tám giờ – cô gái bảo. Chỉ mất một thời gian ngắn ghi số liệu, tên tuổi vào các giây tờ, đến chín giờ là anh chị có mặt tại đây được rồi. Anh chị muốn làm lễ cưới theo nghi thức nào? Do Thái,  Hồi, Kitô, Tái giáng sinh? Hay chăng tôn giáo nào?

      Hai người nói chuyện với nhau như ở hiệu cắt tóc vậy. Tôi xem xét địa điểm; đi xa một chút và mở cửa ra phía sau thì thấy đó là một căn rộng lớn, phía trong cùng nền cao lên một ít như là một cái bệ, có đặt vài hàng ghế tựa. Cái kiểu trang trí này làm nổi lên cái phi lý trong lời đề xuất của Angie thực hiện một “cuộc sống trái khoáy” với tôi. Tôi chỉ liều mạng trong lý thuyết. Tôi chưa bao giờ thoát khỏi những giày vò – nỗi lo sợ của những người nghèo chí có một công dụng làm vật tiêu khiển cho bọn người giàu có. Có thể Angie không có lỗi gì, cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể thành. Tôi nhìn nàng trong lúc nàng thảo luận. Tôi phải tự tiếp sức cho tôi. Đúng. Với nàng, tôi có thế vượt lên trên những sợ sệt ưu tư. Mặc dù có dáng dấp một vận động viên, muốn cho “cái đó” tiến hành được, tôi phải thực hiện một sự “đạo diễn” nội tâm. Nếu tôi xuôi theo cuộc phiêu lưu này thì đen một lúc nào đó. tôi sẽ có thể “vận hành” không có gì trục trặc.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: cac tieu thuyet hay

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS