RSS
Được tạo bởi Blogger.

Câu chuyện về những con số

Nghe nàng nói, tôi tưởng như phát điên lên được. Nàng nêu lên hàng tràng những con số. những mật mã. Tôi không thể bất lịch sự bỏ vào nhà tìm một cái gì để ghi. Nàng sẽ bỏ đi với một cái nhún vai trước khi tôi trở lại.
         Tôi nghe nàng nói, đầu óc căng thẳng. Tôi có một trí nhớ được rèn luyện đến nơi đến chốn, nhưng không phải luyện để nhớ các con số.
– Sổ điện thoại nhà tôi ở Beverly Hills, anh có thế xem trong danh bạ.
         Vừa giập những con số vào màng não, tồi vừa quan sát Angie: đúng là một sản phẩm thuần túy Californie, nửa đàn bà nửa trẻ con đã được phân tích, giàu, đôi khi kiêu kỳ, thêm một cái gì đó không sao tá nổi. sức hấp dẫn của tiền bạc, tức là của quyền lực.

Tiểu Thuyết Tâm Lý

         
         Nàng nói tiếp:
– Tôi nhắc lại: hồ Tahoe, trại chăn nuôi… Tôi nhắc lại số điện thoại của trại chăn nuôi…
Nhập tâm những con số. Nhưng nàng nói chuyện con ngựa cái Lucky Girl của nàng với tôi để làm gì nhỉ?
         Lại những con số nữa.
– Khi cưỡi ngựa một mình giữa sa mạc tôi mới thấy tự do. Và càng tự do nếu ở châu Phi. A, Eric! Giá có thể nhắm mất, lại, đếm một, hai, ba và mớ mít ra là thấy mình đã ớ Kenya rồi nhỉ?! Ngôi nhà bèn ấy… anh có nghe tôi không đó?
– Vẫn nghe.
– Sắp tới sẽ có nhiều nhà cửa mọc lén xung quanh. Tôi sẽ xây dựng một nhà trẻ và một bệnh viện cho thú vật.
          Tòi, tôi là “con thú” lý tướng. Tôi gật đấu, tôi khâm phục, tôi đứng ngẩn người và như điên dại. Đầu óc như cái mấy cuống cuồng, ghi nhận những con số. Khi Roy cùng với Kathy đến, tôi chạy đi tìm cây bút chì và mảnh giây. Chí có một con số tôi không sao nhớ nổi. Nhưng tôi không gặp lại được Angie nữa. Roy đi Hayvai. Kathy thì ở một địa chỉ không ai biết ở Los Angeles. thế là hết chỗ hỏi han.
       Tôi chạy vào tiền sảnh. Phải tìm được một cuốn bloc. Bên mấy điện thoại, không có cái gì để viết. Tôi nhảy từ buồng này sang buồng khác, miệng lẩm nhẩm mấy số điện thoại. Tôi đi băng qua phòng khách, đụng vào một chiếc ghế bành. Không một mẩu bút chì, không một mảnh giấy nào. Cuối cùng tôi tìm được, trong một hộc bàn giấy nhỏ, cả giấy lăn bút mấy. Thở không ra hơi, tôi ghi vội hai số điện thoại của Angie Hovvard và bỏ vào túi áo. Với hai số này, nếu như tôi không ghi nhầm, tôi đã cầm chắc một chiếc chìa khóa trong tay. Tôi trở lại với Angie, nàng vẫn đợi đó, giữa những người bạn. Có ai đó kêu lên:
– Cô ta còn đó kia! Anh thành công rồi đó. Hoan hô, Eric!


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS